"Vậy bắt đầu luôn đi." Vương Tử Hựu nắm cánh tay Mạc Tịnh Ngôn ném nàng lên ghế salon, Mạc Tịnh Ngôn liền ngã xuống, đôi môi lấp loáng gần tầm, Vương Tử Hựu tựa thừa cơ lấn đến, nâng khuôn mặt Mạc Tịnh Ngôn, đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Mạc Tịnh Ngôn ngẩng đầu, hai tay giữ chặt ghế salon, môi Vương Tử Hựu rất ấm áp mền mại, làm cho đầu óc nàng hỗn loạn một mảnh, không khí xung quanh tĩnh lặng tựa hồ cũng biến thành khí nóng hữu hình, vờm quanh hai người, cực kì mờ ám. Vương Tử Hựu hôn rất cường thế càng lúc càng sâu hơn, Mạc Tịnh Ngôn bị nàng hôn đến thở không ra hơi, chính là muốn tránh né, nhưng rồi lại nhẫn trụ. Vài giây trước mình mới nói lời thề son sắt muốn đem toàn lực thử yêu nàng, không bao lâu sau lại không chịu được sao?
Sau này không chỉ có cảnh hôn, còn có cảnh trên giường, nếu lùi bước làm sao có thể quay bộ phim thật tốt được?
Nội tâm giãy giụa qua đi, Mạc Tịnh Ngôn giơ hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Vương Tử Hựu, Vương Tử Hựu cảm nhận được nàng ôm mình, động tác càng thêm kịch liệt, nụ hôn của nàng chạy dọc từ môi Mạc Tịnh Ngôn đi xuống, Vương Tử Hựu vùi mặt vào cổ Mạc Tịnh Ngôn, hơi thở thổi lên trên chiếc cổ mẫn cảm của nàng, làm cho nàng kìm lòng không được nên co vai lại, toàn thân run rẩy.
Vương Tử Hựu một tay ôm eo Mạc Tịnh Ngôn, tay kia vuốt ve dọc theo hông của nàng, rồi từ từ chậm rãi đi dọc xuống người của nàng, đặt trên đùi nàng.
Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy tay Vương Tử Hựu đặt ở trên đùi mình cọ sát qua lại, không nhịn được hơi thở hỗn loạn, hừ một tiếng. Nghe được hơi thở của chính mình quá mức rõ ràng, Mạc Tịnh Ngôn triệt để đỏ mặt, vội vàng cắn chặt bờ môi không để cho thanh âm vô cùng xấu hổ một lần nữa phát ra.
Vương Tử Hựu ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Mạc Tịnh Ngôn. Mạc Tịnh Ngôn thấy nàng đột nhiên ngừng, khuôn mặt hai nàng bất đắc dĩ đối diện nhau.
Là ảo giác sao? Như thế nào cảm thấy trong mắt Vương Tử Hựu lộ ra vẻ đau lòng? Giống như đột nhiên ngừng âu yếm vật mình yêu thích, hai mắt mang theo tia ôn nhu khác thường, bộ dạng này của nàng, Mạc Tịnh Ngôn chưa từng thấy qua bao giờ.
Vương Tử Hựu đột nhiên biến hóa càng khiến Mạc Tịnh Ngôn khẩn trương, không biết người này lại muốn thế nào?
Vương Tử Hựu đứng dậy muốn đi, Mạc Tịnh Ngôn mở miệng nói:" Cô... có phải cô cảm thấy tôi liên lụy cô?"
Vương Tử Hựu một bộ uể oải hỏi: "Vì cái gì nói như vậy?"
"Vậy sao cô dừng lại?"
Vương Tử Hựu xấu xa cười nói: "Thì ra chị rất chờ mong tôi tiếp tục hôn chị."
Mạc Tịnh Ngôn hung hăng trừng liếc nàng, Vương Tử Hựu xuôi tay nói: "Được rồi, bởi vì tôi cảm thấy chị đang rất căng thẳng."
Mạc Tịnh Ngôn trầm mặc, không nghĩ Vương Tử Hựu nhạy cảm như vậy.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Vương Tử Hựu nói xong liền muốn rời đi, Mạc Tịnh Ngôn giữ nàng lại.
"Một lần nữa đi..." Mạc Tịnh Ngôn nói: "Tôi tận lực, buông lỏng một chút."
Vương Tử Hựu nhìn Mạc Tịnh Ngôn, so với thường ngày nàng thật sự rất khác. Đóng phim trọng yếu như vậy sao? Có thể biến một người không phụ thuộc vào ai trở thành như vậy, vẻ mặt ép dạ cầu toàn đó chỉ là vì muốn đóng phim cho thật tốt? Thật sự là... lại khiến cho người ta nhịn không được yêu thương nàng.
"Đã rất tốt rồi." Vương Tử Hựu quay người, đưa lưng về phía Mạc Tịnh Ngôn phất phất tay, dùng khẩu khí không sao cả nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy tính cách của chị và Tiểu Như tương đối giống nhau, phóng khoáng quá ngược lại không giống với tính cách nàng. Mị lực của Tiểu Như không phải là... bề ngoài lạnh lùng bên trong lại ấm áp sao? Kỳ thật chị hoàn toàn có thể dùng cảm giác chân thật của mình để diễn, nhất định có thể diễn thành công."
Mạc Tịnh Ngôn không nghĩ đến nàng đột nhiên lại thay đổi một phen, rõ ràng đột nhiên nói ra những lời cảm tính như thế... còn tưởng rằng đêm nay nhất định sẽ bị nàng...
Vương Tử Hựu quay đầu thấy Mạc Tịnh Ngôn đang ngẩn người đắc ý cười rộ lên: "Đừng có yêu tôi thật nha."
Mạc Tịnh Ngôn trước sau như một nghiêng đầu liếc nàng: "Cô an tâm, tuyệt đối không bao giờ là yêu thật."
Vương Tử Hựu "hừ" một tiếng đáp lại.
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, động tác của cô thật đúng là quen thuộc, rất lành nghề..."
"A?"
"Nữ nhân nào lại có thể chủ động xuất kích lão luyện như thế? Cô đúng là khác loài." Mạc Tịnh Ngôn bị Vương Tử Hựu áp bách cả đêm, không phản kích một phen không phải là phong cách của nàng.
Vương Tử Hựu trả lời bằng giọng không việc gì cả: "Cái này rất dễ lý giải, bởi vì tôi là một diễn viên xuất sắc." Trong lúc nói chuyện nàng đi trở về phòng mình.
Đóng cửa lại, Vương Tử Hựu dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Đúng lúc này tim nàng đập mạnh cuồng loạn đến nổi không sao khống chế nổi, trên mặt cũng dần đỏ ửng lên.
Thật sự là châm biếm mà! Quả nhiên là diễn viên xuất sắc, rõ ràng có thể hôn nàng đến nửa đường dừng lại, hôn nàng xong còn có thể giả vờ điềm nhiên không có chuyện gì xảy ra, đợi đến lúc trở về phòng mới phát tiết ra ngoài!
Vương Tử Hựu có chút vô lực tự nhủ: "Thiên tâm vạn khổ rốt cục có thể đến bên cạnh nàng, chỉ là không biết như thế nào mới chính thức đi vào trong lòng của nàng đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!