Chương 39: Ta Muốn Cùng Người (2)

Thứ sáu sinh nhật của Lâm Tiễn, ăn sáng xong chuẩn bị đi học, Tiêu Uyển Thanh giúp nàng chỉnh trang lại y phục, thần bí nói: "Hôm nay sẽ có kinh hỉ a."

Lâm Tiễn nhịn không được lẽo đẽo đi theo Tiêu Uyển Thanh dò hỏi, nhưng cô giữ kín như bưng, đến lúc Lâm Tiễn suýt trễ học cũng không đào ra được chút thông tin nào. Tâm trạng nôn nao mong chờ khiến Lâm Tiễn lên lớp không tập trung được, cả ngày vẩn vơ suy đoán, lễ vật Tiêu Uyển Thanh muốn đưa nàng rút cuộc là gì?

Chiều thứ sáu chỉ có hai tiết, Lâm Tiễn và Thời Mãn vốn dự định tan học xong sẽ cùng Trần Chỉ, Đường Mạt và Hạ Chi Cẩn đi siêu thị mua một ít đồ ăn vặt. Hạ Chi Cẩn còn chủ động đề nghị, nếu không ngại, nàng có thể ghé qua sớm giúp Tiêu Uyển Thanh chuẩn bị cho bữa tối.

Sáng thứ năm, học viện lại bất ngờ thông báo, ba giờ chiều thứ sáu tất cả sinh viên năm thứ nhất đều phải tham dự buổi tọa đàm về việc tổ chức sinh hoạt ở bậc đại học. Không ai được vắng mặt, nếu có tình huống đặc biệt, cũng phải có giấy xin phép từ giáo viên phụ đạo.

Bất đắc dĩ, Lâm Tiễn đành phải từ bỏ kế hoạch ban đầu, cõi lòng đầy oán niệm cùng đồng học đi đến hội trường dự khán.

Lúc học viện phát thông báo, Lâm Tiễn không quá chú ý. Chỉ đại khái nghe qua là nhân kỷ niệm 100 năm thành lập trường, một vị học trưởng đã quyên góp cho thư viện hơn vạn cuốn sách quý. Hôm nay vị học trưởng đến trường tham dự nghi thức quyên tặng, lại còn nhận lời tham gia buổi tọa đàm chiều nay.

Mới khai giảng chưa được bao lâu, tân sinh viên như Lâm Tiễn đã bị bức tham dự rất nhiều tọa đàm. Trong đó, ít nhiều cũng có những buổi tọa đàm thật sự hữu ích, nhưng phần lớn đều nhàm chán, lãng phí thời gian.

Bởi vì kế hoạch bị xáo trộn, Lâm Tiễn trong lòng ngập tràn oán niệm, ngay lập tức xếp buổi tọa đàm này vào loại thứ hai. Giờ phút này, nàng hoàn toàn không có chút tâm tư nào dự khán.

Khi Lâm Tiễn vào đến nơi, vị chủ tọa còn chưa tới, cả khán phòng còn ầm ầm bát nháo. Mọi người đều đang trong tâm trạng chờ mong cuối tuần, tới phút chót lại bị bắt đi nghe tọa đàm, tựa hồ có chút nóng nảy, thỉnh thoảng còn nghe truyền đến một ít lời oán giận. Lâm Tiễn và Thời Mãn ngồi dựa vào nhau, ăn ý cúi đầu, thờ ơ mở điện thoại ra chơi.

Không biết trải qua bao lâu, Lâm Tiễn phảng phất nhận ra hội trường bỗng trở nên yên tĩnh, nhưng nàng cũng không để ý mà tiếp tục mê mải chơi. Sau một lúc, Thời Mãn đột nhiên hào hứng bấm tay nàng, cố gắng kiềm chế thanh âm kinh ngạc: "Lâm Tiễn, cậu nhìn kìa!"

Lâm Tiễn không đề phòng, bị Thời Mãn bấm một cái, tay run lên, nhân vật trong trò chơi sơ sẩy không kịp tránh cạm bẫy, trực tiếp rơi vào biển nham thạch nóng hổi. Game over! Lâm Tiễn hung hăng nhấn bàn phím một hồi, quay lại bất mãn lẩm bẩm: "Làm sao vậy?", nhưng cũng hờ hững ngẩng đầu nhìn lên sâu khấu.

Ngay sau đó, nàng liền không dời mắt nổi...

Ở chính giữa sân khấu, một nữ nhân cao gầy thanh thoát đang đứng cúi đầu kết nối USB. Nữ nhân dáng người rất đẹp, tư thế cũng thanh thoát ưu nhã. Cô mặc một bộ váy dài ôm sát eo, bên ngoài thuần thục khoác thêm áo vest màu đen, trường tóc dài tỉ mỉ gợn sóng, thả xuôi xuống hai vai càng tôn thêm gương mặt trắng nõn tinh xảo của cô. Trên người cô toát ra một cỗ ngự tỷ khí tràng, giỏi giang mà ưu nhã, ổn trọng lại cởi mở.

Đây rõ ràng là người sáng nay còn thần thần bí bí chọc cười nàng, Tiêu Uyển Thanh...

Đồng học xung quanh không ngớt thầm thì thán phục: "Vị chủ tọa hôm nay sao lại xinh đẹp như vậy?"

"Móa, vị này quá xinh đẹp trẻ trung đi, không phải nói chủ tọa hôm nay là học trưởng gì đó sao?"

"Chủ tọa đúng là xuất thân từ học viện này ư, nàng là học tỷ của chúng ta sao? Trước kia có phải là hoa khôi không?"

Thời Mãn ngơ ngác ngồi kế bên, kề tai hỏi nhỏ: "Như thế nào? Tiêu a di không có nói qua với cậu sao?"

Lâm Tiễn ngây ngốc nhìn lên, Tiêu Uyển Thanh ngồi dưới ánh đèn sân khấu bắt đầu ấm áp cất giọng nói, nhẹ nhàng lắc đầu.

Không có, Tiêu Uyển Thanh không có nói gì với nàng.

Không đúng, chuyện này... Đây là kinh hỉ mà buổi sáng cô nói đến sao?

Lâm Tiễn ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú nữ nhân trên sân khấu, dõi theo không sót từng ánh mắt, cử động của cô.

❅❅❅

Tiêu Uyển Thanh mở lời giới thiệu, chủ biên toà soạn của cô vốn là cựu sinh viên khoa Kinh Tế – Tài Chính niên khóa 1998. Những năm này, hắn luôn nhớ về quãng thời gian học tập ở Kinh Nam, cảm kích các vị giáo sư đã ra sức dạy bảo, cảm kích học viện đã bồi dưỡng cho hắn thành tài, cho nên ngày nay muốn đóng góp một chút để tỏ lòng biết ơn đến trường xưa.

Cô nói, chủ biên vốn muốn tự mình về trường, tiếc là gần đây thường xuyên phải đi công tác xa không sắp xếp được thời gian, nên đành phải cử cô đến thay. Nói đến đây, Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười, hóm hỉnh nói: "Chủ biên khi còn đi học nghe nói rất nổi bật, tiếng tăm lừng lẫy, vốn có thể cho các ngươi trực tiếp gặp mặt. Đáng tiếc a, thực xin lỗi, hiện tại chỉ có thể ủy khuất các em nhìn thấy gương mặt nhàm chán của ta."

Những lời này là nửa thật, nửa giả. Tiêu Uyển Thanh quả thật là được chủ biên nhờ thay mặt đến tham dự buổi lễ quyên tặng sách. Trong quá trình thảo luận, lãnh đạo học viện vô tình biết được cô cũng là cựu sinh viên trường Kinh Nam, liền đánh tiếng mời cô tham gia dẫn dắt một buổi tọa đàm. Ban đầu Tiêu Uyên Thanh dự định từ chối, cô vốn xuất thân khác hệ, e là dẫn dắt tọa đàm cho hệ Kinh Tế – Tài Chính có phần không phù hợp.

Không ngờ, buổi lễ lại vô tình trùng hợp diễn ra vào đúng ngày sinh nhật của Lâm Tiễn. Tiêu Uyển Thanh suy đi tính lại, mang theo tư tâm, sau liền nhận lời tham dự.

Nghe Tiêu Uyển Thanh giới thiệu vừa hài hước lại khiêm tốn, dưới khán đài lập tức nhao nhao vỗ tay, có nam sinh còn can đảm trực tiếp thổ lộ: "Chúng em không ủy khuất, cô thật xinh đẹp nha!"

Khán đài lại rộ lên một tràng cười.

Lâm Tiễn không nhìn ra được ai vừa mới làm nháo, nàng nghe giọng nói ôn nhuận êm tai của Tiêu Uyển Thanh trên sân khấu, lại nghe các đồng học bên cạnh xì xào tán dương cô, trong lòng vừa kiêu ngạo, lại vừa chua xót. Nàng thực muốn nói cho tất cả mọi người, Tiêu Uyển Thanh là vì nàng mà đến đây. Những người khác đều đừng hòng mơ ước!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!