Chương 46: (Vô Đề)

Diệp Hiểu Quân thật lâu không uống rượu, nàng vốn cũng không phải là người thích rượu cồn, cho dù có phiền não, nàng cũng không nghĩ tới dùng cảm giác gây tê này để vượt qua.

Thời điểm khổ sở nàng luôn luôn kiên trì tuyệt đối không uống rượu, nhưng thời điểm vui vẻ uống xoàng hai chén vẫn là có thể.

Vì sao vui vẻ? Đại khái thịt muối xứng rượu nho thật sự quá hợp khẩu vị.

Hai bình rượu đỏ thấy đáy, Diệp Hiểu Quân dùng mu bàn tay sờ sờ đôi má, thật nóng. Cảm giác mất ngủ dẫn đến mỏi mệt tại thời khắc này hầu như toàn diện bộc phát.

Nàng mệt nhọc, muốn ngủ.

Những ngày này nàng không chỉ một lần muốn ngủ, khát vọng chìm vào giấc ngủ, nhưng cuối cùng đều dùng thất bại chấm dứt.

Mèo con ăn uống no đủ, thư thái ngủ, trở mình đánh ngáp, tiếp tục ngủ.

Các nàng hai người mỗi người đi tắm rửa ở hai phòng khác nhau, tắm gội xong sau đó đi đến lầu.

Vốn là có chút cảm giác say, sau khi tắm xong Lục Tĩnh Sanh càng cảm thấy nóng, người tự nhiên xuất mồ hôi, nhiệt độ không biết giảm chút nào không, lại như tiềm ẩn thứ gì.

Uống qua chút rượu nhưng vẫn không sao cả, Diệp Hiểu Quân muốn đi mở ngăn tủ cầm mền đi ra đều có chút sáng ngời. Lục Tĩnh Sanh thấy nàng từ bên giường tránh ra, nhanh tay trực tiếp đem nàng lôi trở lại, ấn trên giường.

"Tôi chính là đến canh chừng cho chị ngủ." Lục Tĩnh Sanh cầm cổ tay, đem nàng ấn đến bên trong nệm giường mềm mại, "Cũng là không cho phép đi, đêm nay chị phải ngủ, tôi muốn tận mắt nhìn chị ngủ."

Lời nói vẫn luôn là ăn khớp, buộc người khác phải làm theo như vậy, dù sao mệnh lệch truyền đạt cũng là đúng.

Diệp Hiểu Quân bị áp lực, trời đất trước mắt cả buổi mới quay về quỹ đạo. Khuôn mặt Lục Tĩnh Sanh ở rất gần, mùi thơm sữa tắm tự nhiên quen thuộc, nhưng từ một người khác tản ra, có loại cảm giác cổ quái thân cận.

Thấy Diệp Hiểu Quân không có chút nào phản kháng, Lục Tĩnh Sanh đem gối đầu giường vỗ vỗ, vì nàng đem bản thân bày ra, cổ tay đệm ở sau đầu nàng, từ từ đem nàng nằm ngang.

"Nhìn chị, uống quá nhiều." Lục Tĩnh Sanh nhếch môi cười, Diệp Hiểu Quân chóng mặt mà quay đầu cười, đáp lời giọng nói cũng có chút lâng lâng:

"Cô cũng uống không ít."

"Tửu lượng tôi tốt, tôi không sao." Lục Tĩnh Sanh nằm im bên người nàng, "Đừng nghĩ rằng tôi uống nhiều sẽ tha cho chị, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào chị, canh chừng."

"Vậy sao cô ngủ?"

"Chị ngủ rồi tôi sẽ ngủ."

"Nếu tôi ngủ một nửa lại tỉnh thì sao?"

Lục Tĩnh Sanh ngẩn người, hỏi: "Tại sao phải ngủ một nửa tỉnh lại? Gặp ác mộng?"

Diệp Hiểu Quân gật gật đầu, đầu tiếp xúc cùng gối, phát ra âm thanh sàn sạt.

Lục Tĩnh Sanh vươn ra cánh tay: "Chị tới đây, tôi ôm chị ngủ chị cũng sẽ không thấy ác mộng."

"Thật vậy chăng?"

"Thật sự."

Diệp Hiểu Quân có chút động đậy thân trên, lại nằm xuống, gối lên trên cánh tay nàng.

"Ngoan." Lục Tĩnh Sanh sờ tóc của nàng, đầu ngón tay đụng phải tai nhỏ tinh xảo, động tác trì trệ, dọc theo vành tai của nàng vuốt nhẹ.

Diệp Hiểu Quân cười co lại bờ vai: "Ngứa."

Lục Tĩnh Sanh trong lòng vẫn còn rung động, Diệp Hiểu Quân hỏi: "Vị cảnh quan lần trước cái kia ... Các cô nhận thức đã lâu rồi?"

"Cảnh quan nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!