Khương Hạo bị người đoạt đi, Thư Tử Tĩnh tại chỗ báo cảnh sát. Sau hai tư giờ vẫn như trước, không có tin tức.
Lúc nghe đến tin này Thư Bằng vốn còn muốn về nhà trách cứ con gái đôi câu, thế nhưng nhìn đến vết thương trên đầu gối cùng cánh tay nàng, tâm cũng mềm nhũn ra.
Thế nhưng Thư Tử Tĩnh lại tự trách, phụ thân cố ý dặn dò nàng tới đón người, nhất định là có việc phát sinh, nàng nên giữ vững tinh thần chú ý hơn nữa mới phải, đằng này lại để cho người khác dễ dàng cướp đi Khương Hạo như vậy ... Người vô dụng như vậy, khó trách sẽ không được yêu thích.
Thư Bằng gọi bác sĩ tư nhân tới kiểm tra cho con gái một chút, bảo đảm không có thương tổn gì về gân cốt, mới an ủi: "Con trước nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ chuyện này nữa. Sắp thi rồi, đem tinh lực đặt ở trên cuộc thi đi."
Thư Tử Tĩnh gật gật đầu, lo lắng nói: "Thế tiểu Hạo..."
"Chuyện này ba sẽ xử lý."
Thư Bằng gọi điện thoại cho Khương Bác Văn, dù sao đều nên nói cho hắn biết, không bằng thẳng thắn một ít.
Không nghĩ tới Khương Bác Văn nói: "Hắn không phải con của em, chuyện của hắn không có quan hệ gì với em."
Thư Bằng cúp điện thoại, ngầm thở dài.
Thê tử Trần Du nói: "Chuyện này chúng ta trước không cần nhúng tay, nói đến cùng cũng là việc nhà bọn hắn. Chờ Bác Văn cần chúng ta giúp tự nhiên sẽ nói với chúng ta."
Thư Bằng gật gật đầu.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thư Tử Tĩnh đứng ở ngoài phòng, cho dù trong phòng hơi ấm khắp phòng, người luôn sợ lạnh như nàng vẫn mặc vào áo ngủ đông dày.
Trần Du nói: "Chuyện của người lớn, con không cần để tâm."
Thư Tử Tĩnh nhụt chí, Ba Mẹ vốn là như vậy, chuyện gì cũng không nói với nàng, chỉ cần nàng an tâm đọc sách, muốn đem nàng làm tiểu hài tử tới khi nào?
Trở lại trong phòng, vết thương làm cho nàng đi rất chậm. Bởi vì vết thương đều vừa vặn nằm ở các khớp xương, trừ khi là toàn thân đều xoay người đứng lên, nếu không vận động chút thôi cũng sẽ làm cho nàng đau đớn một phen.
"Tử Tĩnh."
Thư Tử Tĩnh quay đầu lại, là Kỷ Duy giáo viên riêng của nàng, hôm nay như trước ở lại nhà nàng.
Kỷ Duy là học muội của lão mẹ, một năm bốn mùa, vị giáo viên tư nhân này đều mặc lấy một thân áo khoác âu phục lưu loát màu xanh đậm, tóc dài co lại, một đôi bao tay trắng lộ ra có chút tố chất thần kinh, nhưng Thư Tử Tĩnh nhìn đã thành quen.
"Tiểu Duy lão sư."
Kỷ Duy đi tới, đỡ lấy eo của nàng, đem nàng nằm trên giường, kéo tốt mền.
"Lại nghịch ngợm rồi? Bị thương thành như vậy." Đôi mắt Kỷ Duy nhìn xuống, "Ta không có ở đây bên cạnh con, con liền bị thương."
"Tiểu Duy lão sư." Thư Tử Tĩnh nhìn xem vị lão sư này so với nàng lớn hơn mười tuổi, buồn buồn hỏi, "Vì cái gì con chuyện gì cũng làm không được?"
"Vì sao có buồn phiền như vậy?" Trên khuôn mặt Kỷ Duy có ý cười ôn hòa, "Trong mắt của ta Tử Tĩnh rất thông minh, vô luận là đàn violon hay làm điện ảnh đều vô cùng có thiên phú. Thành tích trong trường học của con không phải vẫn luôn đứng đầu danh sách sao?"
"Không phải... Không phải những thứ này." Thư Tử Tĩnh nhíu mày, "Cho dù là đàn Violon hay vẫn làm điện ảnh đều chỉ cần để ý mà theo, chỉ cần tìm tòi theo lý thuyết căn bản bên trong là ra, dù cho không có Thiên phú, cũng có thể làm theo chỉ dẫn mà đi ra. Nhưng nhân tâm thật sự khó đoán. Thúc thúc thương tiểu Hạo như vậy, đảo mắt liền mặc kệ hắn chết sống đều không để ý. Chẳng lẽ yêu thương chỉ có thể thành lập trên cơ sở huyết mạch sao?
Coi như là tiểu Hạo không phải thân sinh hài tử của thúc thúc, thúc thúc sao lại có thể nhanh như vậy cùng hắn cắt đứt."
Kỷ Duy mỉm cười: "Ngươi không phải làm không tốt, mà là nghĩ quá nhiều."
Thư Tử Tĩnh: "Người cũng cười lời con nói."
"Ta làm sao sẽ cười con. Chỉ là muốn nói cho con biết, nhân tâm hoàn toàn rất khó đoán, cho nên chúng ta không cần phải đi đo lường tính toán nhân tâm, chỉ làm việc mình cho rằng đúng là được."
Thư Tử Tĩnh nháy mắt mấy cái.
"Nhưng khi làm việc thiện, cần để tâm tới tiền đồ sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!