Trần Nhĩ cùng Ngu Minh Đình đều không chịu nói ra người ở phía sau màn làm chủ là ai, chuyện này cũng thực mơ hồ. Xem ra địa vị kẻ chủ mưu nói không chừng vượt qua tưởng tượng của nàng.
Lục Tĩnh Sanh tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, cho dù người đứng đằng sau màn điều khiển có là Nhị Lang Thần nàng cũng không có gì sợ hãi, vẫn thu thập tất cả chứng cứ Ngu Minh Đình liên quan đến ma túy, ý muốn đem nàng ném vào bên trong cục cảnh sát.
"Trần Nhĩ như nào rồi?" Đồng Ấu Ninh đang tham gia tuần diễn thời trang tại Italy, vẫn còn quan tâm chuyện Lục Tĩnh Sanh bên này, gọi tới hỏi thăm nàng, "Cậu không có ý định đem hắn xé sạch đi à?"
Lục Tĩnh Sanh: "Muốn thu thập Trần Nhĩ thì dễ dàng, bất quá bây giờ tớ còn cần để cho hắn giúp tớ xử lý chút ít sự việc. Hắn là người gió thổi chiều nào liền lay động chiều đó, giống như trống lúc lắc, khẳng định cần đề phòng hắn, nhưng hắn cũng coi như là một cái binh khí trong tay đi."
Đồng Ấu Ninh một bên hướng trên mặt, tu bổ phấn trang điểm vừa nói: "Cũng phải, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ai, lần trước gặp mặt, nhìn làn da cậu cứ như đã trải qua vài lần mưa gió vài lần xuân thu đi. Chú ý nghỉ ngơi một chút, bằng không lại khiến cho vị cô nương biên kịch dọa chạy mất đó."
"Ai?" Lục Tĩnh Sanh lau một cái khuôn mặt do bận rộn không có thời gian chăm sóc, không biết là phải trách điện thoại âm lượng quá mức rõ ràng hay là phải bực mình cô bạn thân đáng ghét này điểm chú ý quá mức sắc bén, lời oán trách còn chưa có thốt ra được đã bị đối phương đánh ra một cái "cô nương Biên kịch" dọa cho.
"Ai kia hả, tớ làm sao biết tên gọi là gì, liền là cậu luôn mang theo bên người đấy thôi, biên kịch trong công ty của cậu còn gì, bí ẩn làm người ta phát bực, mấy bàn tay đánh mà không xuất ra cái rắm của vị kia."
"Diệp Hiểu Quân?" Lục Tĩnh Sanh mí mắt nhảy lên, "Như thế nào a, có một Tử Tĩnh muội muội truy theo sau lưng cậu vì cậu hái trăng hái sao, cậu đã cảm thấy toàn bộ thế giới đều là đồng tính luyến rồi? Tớ làm sao lại đem nàng dọa chạy, tớ làm cái gì nàng phải chạy? Cho dù là nàng chạy cũng không liên quan tới tớ a, chân tay là của nàng ta, tớ còn có thể đem nàng trói lại hay sao!"
"..." Đồng Ấu Ninh động tác dặm phấn đều dừng lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Cậu xong rồi."
Lục Tĩnh Sanh: "..."
"Tớ chính là thấy các người thường cùng một chỗ, thuận miệng một câu mà cậu có thể giải thích một đống lớn, cậu có biết cậu thế này gọi là gì không? Có tật giật mình." Đồng Ấu Ninh hai mắt tỏa ánh sáng, bày ra một bộ tinh thần sục sôi, bắt đầu bộ dáng bát quái, "Đến đến đến, nói một chút, các người đến mức nào rồi?"
Lục Tĩnh Sanh trực tiếp kết thúc trò chuyện.
Đừng nói chuyện nực cười có được không? Ta không là đồng tính luyến, coi như là đồng tính luyến cũng khẳng định phải tìm một người có mỹ mạo, giá trị bộ mặt cao, chỉ số thông minh siêu lớn, giá trị con người qua trăm triệu, trù nghệ tuyệt hảo.
Diệp đại biên kịch cái kia một đường khuôn mặt như ai thiếu nợ nàng mấy trăm vạn, chỉ số thông minh thế nào mà bị tiền nhiệm hung ác đưa vào bẫy, giá trị con người thuộc loại vừa mới thoát khỏi nghèo khó, trù nghệ... Trù nghệ giống như miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, nhưng là tuyệt đối không có khả năng cùng nàng biến thành đối tượng đồng tính luyến ái, tuyệt đối...
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Lục Tĩnh Sanh đình chỉ nội tâm suy nghĩ linh tinh, đảo mắt vừa nhìn, hít sâu một hơi.
Diệp Hiểu Quân điện thoại.
Diệp đại biên kịch khó được cho nàng gọi điện thoại, hết lần này tới lần khác còn chọn thời cơ quỷ dị, Lục Tĩnh Sanh "Sách" một tiếng, trong lòng không hiểu một phen rụt rè, mặc kệ điện thoại kia vang lên một lát mới chậm rì rì mà đứng lên tiếp: "Này, biên kịch Diệp?"
Diệp Hiểu Quân: "Lục lão bản, gần đây cô có phải đang xử lý việc Ngu Minh Đình hay không?"
"Ưm, phải."
Diệp Hiểu Quân cầm điện thoại trong tay, tại lầu hai nhà nàng đi tới đi lui, trên màn hình máy tính hiển thị chính là vài đoạn hội thoại thật dài trong email.
Bearxxx: Trần Nhĩ không đả thương Lục Tĩnh Sanh?
Diệp Hiểu Quân: Không có.
Bearxxx: Chuyện này nhìn qua có chút kỳ quái, cô nói cho tôi biết, đây là lần thứ mấy Lục Tĩnh Sanh bị thương?
Diệp Hiểu Quân: Ít nhất tôi chưa từng gặp qua nàng bị thương.
Bearxxx: Lần thứ nhất là nàng đi Thực Sang ảnh nghiệp tìm Ngu Minh Đình xảy ra tai nạn xe đó?
Diệp Hiểu Quân: Cũng không có bị thương.
Bearxxx: Là bởi vì cô khuyên bảo cho nên mới không đi, thế cho nên tránh được tai nạn xe cộ?
Diệp Hiểu Quân: Có lẽ là vậy.
Bearxxx: Xem ra sự tình có chút phiền phức, như vậy cô nói cho tôi biết, cô cùng với Lục Tĩnh Sanh giờ ra sao?
Diệp Hiểu Quân: Cũng không có gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!