Chương 325: Lặn Xuống

Sư Thanh Y dưới ánh mắt u oán của Trường Sinh cảm thấy có chút xấu hổ, Lạc Thần nói với nàng: "Em đi thay quần áo, chuẩn bị sẵn sàng.."

"Ân." Sư Thanh Y gật đầu đi trở lại: "Các người chuẩn bị xong thì đến bên này."

Tìm một nơi tương đối kính đáo thay quần áo xong, đây là bộ quần áo cuối cùng trong ba lô của nàng, nếu lăn qua lăn lại một hồi nữa sẽ không còn quần áo dự phòng. Lúc nàng trở lại, mỗi người trong đội ngũ đều đang chọn đồ lặn thích hợp để chuẩn bị lặn xuống.

Tang Cát mang theo túi thiết bị, vẻ mặt khó xử: "Sư tiểu thư, tôi cũng phải lặn xuống sao?"

Vẻ mặt của Sư Thanh Y cũng có chút khó xử: "Chỉ sợ là phải như vậy. Ở đây rất nguy hiểm, rất xin lỗi bắt anh làm hướng đạo lại liên lụy đến anh, nhưng dựa theo tình huống hiện tại, nếu như anh lựa chọn một mình trở lại tìm lối ra, thực sự không cách nào bảo đảm an toàn của anh. Nếu như anh theo bọn tôi, tôi trái lại có thể bảo đảm."

Ngay sau đó nàng lại chuyển đề tài, chỉ vào Ngạo Nguyệt ở xa xa: "Bất quá anh cũng có thể theo sau con sói, còn có con mèo lớn kia. Chúng nó không xuống nước, sẽ đi theo đường bộ."

Thỏ khôn đào ba hang, Thần Chi Hải bố cục rộng lớn, không thể nào chỉ có một con đường dẫn vào bên trong, nhất định còn có một số thông đạo ngầm, thậm chí có một số thông đạo chỉ có Quỷ Chủ mới có quyền hạn đi qua. Trước đó trong đội ngũ của Sư Dạ Nhiên có một số người bỏ thiết bị lặn lại, không hạ thuỷ, cũng không biết có phải đã lựa chọn một con đường khác hay không.

Nguyệt Đồng vốn bị dòng nước ép đến biến nhỏ lại, sau khi thấy Ngạo Nguyệt lập tức thân hình tăng vọt, không nguyện ý bỏ qua uy phong dù chỉ một chút. Ngay cả lúc nằm sấp nghỉ ngơi đều là hai chi trước giao nhau kê dưới đầu, đầu nhẹ nhàng nghiêng đi, ấn ký hoa mai trên trán xoay tròn, phía sau tám cái đuôi tụm thành đám, quả nhiên là đang giả vờ ưu nhã.

Ngạo Nguyệt mặc kệ nó, hí mắt nằm sấp, thỉnh thoảng há mồm ngáp một cái, lộ ra bốn chiếc răng năng sắc nhọn.

Tang Cát lập tức bị bốn cái răng nanh dạo đến run rẩy, lắp bắp nói: "Sư tiểu thư, tôi đây vẫn là đi cùng với cô."

Sư Thanh Y mỉm cười: "Biết lặng không?"

"Sao lại không. Trước đây lúc làm hướng đạo, khi thủy táng bọn tôi sẽ lặn xuống nước, vớt một số xương cốt cá ăn còn sót lại làm kỷ niệm theo yêu cầu của du khách, kiếm một chút thu nhập."

"Vậy là tốt rồi, anh chuẩn bị đi, đến giờ tập hợp."

Lúc này tất cả mọi người đang bận rộn, cũng chỉ có Âm Ca chăm chú nhìn ba lô thiết bị trước mắt, trên mặt không có nửa điểm biểu tình.

Loại mặt vô biểu tình này ngược lại khiến nàng nhìn có chút ngốc nghếch, Sư Thanh Y đi qua ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Không biết?"

Âm Ca có chút máy móc gật đầu.

Cũng đúng, trước đây Âm Ca vẫn sống trong thôn trại Miêu tộc, do Thạch Lan chiếu cố, phương diện thân thể lẫn tâm trí điều khiếm khuyết, hôm nay mặc dù trở thành dáng vẻ người lớn, một mình phiêu bạt bên ngoài cũng có thể chưa từng tiếp xúc đến loại thiết bị lặn chuyên nghiệp này.

Sư Thanh Y nói: "Chị giúp em mặc?"

Một lúc sau, Âm Ca mới thốt ra một chữ băng lãnh: "Được."

Sư Thanh Y bắt đầu giúp nàng mặc đồ lặn, đồng thời giảng giải kỹ thuật lặn. Lúc mặc quần áo, tay Sư Thanh Y vô ý chạm phải cổ tay của Âm Ca, tay nàng chợt tê rần, giống như cổ tay bị vật gì đó sắc bén cắt trúng.

Loại cảm giác này tựa như bị mép một phiến vảy cắt phải, Sư Thanh Y định thần nhìn lại, cổ tay Âm Ca da thịt trắng nõn, cũng không có bất luận thứ gì bám vào.

Đôi mắt Âm Ca đen kịt, vô thần nhìn Sư Thanh Y.

"Không có việc gì!" Sư Thanh Y mỉm cười: "Chúng ta tiếp tục."

Tuy rằng đã bị kín các loại thiết bị hỗ trợ hô hấp dưới nước, nhưng vì phòng vạn nhất, đội ngũ vẫn sớm quy định các loại tính hiệu dưới nước, đồng thời nhằm vào những tình trạng khẩn cấp có thể phát sinh mà chuẩn bị đối sách. Tất cả rốt cục chuẩn bị chu tất, Sư Thanh Y cùng mọi người mặc trang bị hạng nặng đi sâu xuống thủy vực.

Mượn sức nổi điều chỉnh lưng cùng phối trọng mang theo, nhóm người thuận lợi lặn xuống.

Cá trong ở trong nước, người ở lục địa, mỗi loại thích ứng mỗi hoàn cảnh. Nhưng một khi phát sinh thay đổi, theo đó chính là không thích ứng.

Mỗi người đều được phân phối đèn lặn nước, một chùm tia sáng là một người, nhưng cho dù có rất nhiều chùm tia sáng ngang dọc dưới đáy nước, cũng không chống lại được hắc ám vô tận. Hắc ám theo nước lưu động cảm giác từ bốn phương tám hướng vọt tới, đẩy, đè ép, ánh sáng u lam tại đây nhìn như mềm mại kì thực áp lực vô cùng, đối lập với bóng tối, có vẻ yếu ớt nhỏ bé giống như lập tức sẽ bị nuốt chửng.

Năm mét, mười mét, hai mươi mét, đồng hồ đo độ sâu yên lặng đo lường tiến độ lặn xuống. Đáy nước dường như sâu không giới hạn, cũng đầy rẫy những thứ không biết, đặt mình trong không gian bịt kín, bị dòng nước hắc ám áp bách đến không còn chỗ ẩn thân, lúc này mới khiến con người sợ hãi biển sâu.

Sư Thanh Y đạp chân vịt, Lạc Thần vẫn theo bên cạnh nàng, hai người dường như người cá bơi trong dòng nước,.

Bên dưới xuất hiện bóng của một tảng lớn, lúc từ phía trên nhìn xuống giống như quan sát một mảnh rừng rậm nơi đáy nước. Những chiếc bóng này đọng lại, cũng không giống như một số thực vật thủy sinh trôi theo dòng nước, Sư Thanh Y lặn xuống, đến gần mới phát hiện những cái bóng này thực sự là cây cối, nàng miễn cưỡng bám lên một chạc cây, cảm giác mặt ngoài của nó gồ ghề như gỗ mục chưa từng được gọt giũa, cứng rắn các tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!