Chương 6: Đóng Băng

Nhóm người bơi vào trong đại điện, chờ lúc sắp tiếp cận Giao Nhân, cẩn cẩn dực dực thả chậm tốc độ.

Cách rất gần, tất cả đều trở nên rõ ràng.

Sư Thanh Y lúc đầu nhìn thấy Giao Nhân không có nửa điểm phản ứng, tưởng là thi thể các loại, hiện tại mới phát hiện đây chỉ là một pho tượng. Chỉ là bởi vì thực sự tạo hình quá mức tinh tế, ngay cả tóc đều tinh tế chạm khắc đến từng sợi, nên mới sinh ra ảo giác.

Pho tượng Giao Nhân này quỳ rạp trên mặt đất, đuôi cá cuộn lại, hai tay nâng lên.

Sư Thanh Y điều chỉnh sức nổi bơi đến bên cạnh pho tượng, nhìn hai tay nó một chút, bên trong cũng không nâng bất luận thứ gì, là trống không, không biết vì sao nó lại làm một tư thế cổ quái như vậy.

A Nha trừng mắt nhìn pho tượng, tròng mắt quay tròn khẽ chuyển, sau đó cũng học theo tư thế của pho tượng, ở trong nước ngẩng đầu, hai tay giơ lên.

Sư Thanh Y: "......"

Nó là một tiểu bất điểm mới sinh, hơn nữa còn là một con cái nhỏ hoạt động dưới nước vô cùng thuận lợi, rất nhanh thân thể lao đến, đổi hướng nhanh như chong chóng mà quay cái mông lại.

Lạc Thần yên lặng nhìn nó, cuối cùng vẫn đưa tay bắt lấy nó.

Ai Nha nhất thời hưng phấn đến ở trong nước xoay tròn.

Vũ Lâm Hanh suy nghĩ cả buổi, không giải thích được: "Giao Nhân này hướng về phía trước giơ tay, rốt cuộc là đang làm gì? Cầu khẩn? Tế tự? Xin cơm?"

Trong lòng Sư Thanh Y nói còn xin cơm nữa, lại cười nói: "Có lẽ là chờ bánh nướng từ trên trời rơi xuống."

Vũ Lâm Hanh dùng ánh mắt nhìn kẻ bệnh tâm thần để nhìn nàng: "Cậu đói đến điên rồi?"

"Cho dù tớ đói đến phát điên cũng sẽ không ăn bánh nướng. Tớ ghét bánh nướng, chết cũng không ăn bánh nướng." Sư Thanh Y vẻ mặt chính kinh, chiếu đèn pha qua bên kia để kiểm tra.

Lạc Thần nhìn nàng, cười như không cười, không lên tiếng.

Sư Thanh Y một bên dùng đèn quét qua hoa văn thủy dạng trên nóc, một bên nói: "Loại đại điện quy mô như thế này, sẽ không đơn thuần đặt một pho tượng ở trung tâm để phá hỏng mỹ quan như vậy, pho tượng đặt ở đây vẫn luôn cảm thấy rất đột ngột, xung quanh nó trống trãi, không có bất luận thứ gì."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Điện này giống như một tế điện."

"Vậy pho tượng này có lẽ là liên quan đến tế tự, rất nhiều tế tự quả thật là cần dùng đến pho tượng, ngoại trừ người, pho tượng loại này cũng có thể dùng trung gian tế tự." Thiên Thiên vốn dĩ chính là tế ti của Ô Y tộc, nàng mở miệng, càng thêm nghiệm chứng suy đoán của Sư Thanh Y.

"Nó thẳng nhìn lên phía trên, lẽ nào bên trên có cái gì sao?" Sư Thanh Y bơi lên phía trên: "Tớ lên đó xem thử, các người ở bên dưới kiểm tra, xem pho tượng này có các loại cơ quan gì hay không, cẩn thận một chút."

Lạc Thần gật đầu.

Sư Thanh Y bơi đến đỉnh điện đảo quanh một vòng thật lớn, gần như mỗi một khối gạch đều vì cung điện này mà tạo ra, tất cả đều thật, không có khoảng trống, cũng không có phát hiện bất luận cơ quan nào.

Không có thu hoạch, Sư Thanh Y điều chỉnh thiết bị lặn trở xuống, mọi người ở phía dưới vây quanh pho tượng kiểm tra, Lạc Thần đang dán đến gần nhìn đôi mắt của pho tượng Giao Nhân.

"Bên trên không có gì, các người thì sao?" Sư Thanh Y hỏi.

Thiên Thiên chỉ chỉ tượng Giao Nhân: "Cũng không có bất luận cơ quan nào, lỗ mũi, miệng vân vân toàn bộ đều phong bế."

Yên lặng chốc lát, Lạc Thần ngẩng đầu lên: "Bất quá đồng tử có chút kỳ hoặc, chất liệu không giống với phần khác của pho tượng, là hình cầu trong suốt."

"Ấn xuống được không?" Sư Thanh Y đến gần.

Lạc Thần lắc đầu.

Sư Thanh Y một tay khoát lên trên đầu Giao Nhân, kết quả vừa tiếp xúc pho tượng, pho tượng bỗng dưng phát ra ánh sáng.

Sư Thanh Y lập tức rụt tay trở lại.

Trường Sinh chỉ chỉ thủy đăng hoa trong nước, hiện tại Sư Thanh Y bơi đến, những đăng hoa cách xa nàng đều tắt: "A Cẩn, ánh sáng này giống như loại ngoài kia, trong bụng pho tượng này cũng trồng hoa nữa sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!