Sư Khinh Hàn rốt cục thoát khỏi trói buộc, Thiên Thiên cùng Trường Sinh lập tức kéo nàng lui lại phía sau, cùng lúc đó khuôn mặt thứ đó bị Sư Thanh Y một quyền đánh đến biến dạng, khuôn mặt nữu khúc trong nháy mắt tựa như giống như tranh chân dung khảm trong khung ảnh, kẹt trong bụi gai.
Lạc Thần một kiếm chém xuống, bụi gai mở ra một lỗ hổng lớn, thứ đó bị kiếm khí bức lui lại, Sư Thanh Y một tay nắm dao quân dụng, vặn người từ trong thông đạo bơi vào, trực tiếp mặt đối mặt cùng thứ đó.
Nàng lúc này mới thấy rõ dáng vẻ chỉnh thể của thứ đó.
Thứ đó tóc tai bù xù giống như rong, diện mục dữ tợn, cũng không thể nói rõ cụ thể giống như cái gì, nửa người trên cùng cánh tay quang lỏa của thanh niên, trên thịt có vảy, chỉ là cánh tay có thêm hai kỳ, giống như hai thanh chủy thủ sắc bén, nửa người dưới là đuôi cá mạnh mẽ, trên đuôi phiến vảy dày đặc như giáp hiện màu xám trắng.
Tuy rằng nhìn là một Giao Nhân, nhưng dáng vẻ lại không giống Hắc Giao.
Nhưng nhìn thế nào cũng không giống như Bạch Giao.
Trong nước rõ ràng là địa bàn của thứ này, nó vung đuôi cá, thoáng chốc liền đến trước mắt Sư Thanh Y, hai tay chợt động, hàn quang liệt liệt thực sự giống như hai thanh lợi kiếm, mỗi bên một thanh, lần lượt nhắm vào Sư Thanh Y chém đến.
Sư Thanh Y cũng không sợ nó, tay phải nắm dao quân dụng ngăn cản thế tiến công của đối phương, thân thể mượn lực đạo xoay ngang như người cá, tránh được.
Thứ đó đến gần Sư Thanh Y, không biết vì sao, thân thể tựa hồ cứng đờ, thế tiến công bị kiềm hãm.
Mà trong lần đỡ chiêu này, tay trái của Sư Thanh Y đồng thời vươn ra chế trụ cổ tay của nó.
Cổ tay của nó chỉ hai bên mới có vảy, những vị trí khác cũng không có gì lạ, Sư Thanh Y vừa vặn đứng bên cạnh nó, dùng sức vặn một cái.
Cự Khuyết của Lạc Thần cũng phối hợp chém đến.
Trong miệng thứ đó phát sinh một âm thanh cổ quái, đuôi cá thật lớn vung mạnh, nhất thời dấy lên một làn sóng.
Dòng nước đổi hướng đột ngột, Sư Thanh Y các nàng ở trong nước hoạt động chủ yếu dựa vào sức lực thân thể, còn có phối trọng cùng thiết bị điều chỉnh sức nổi, dòng nước đột nhiên kịch liệt quấy động, hành động của các nàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng, động tác của hai người trong lúc đó cũng bất đắc dĩ bị hạn chế.
Thứ đó nhìn Sư Thanh Y một cái, vẫy đuôi chạy mất, chỉ còn lại một vòng sóng dần tản ra.
Sư Thanh Y cảm thấy có chút kỳ quái, nàng đối diện với Lạc Thần, không nói chuyện.
Người trong đội ngũ chém mở bụi gai, cẩn thận đến gần, Vũ Lâm Hanh nói: "Đánh chạy rồi?"
"Hẳn là nên nói nó tự mình bỏ chạy." Sư Thanh Y lắc đầu, bơi đến bên cạnh Sư Khinh Hàn: "Tiểu Di người thế nào, kiểm tra xem trang bị có bị tổn hại gì hay không?"
"Dì không sao." Sư Khinh Hàn mím môi, khuôn mặt tái nhợt: "May mà trang bị cũng không thành vấn đề, chúng ta tiếp tục đi thôi, không nên ở lại đây lâu, thời gian không còn nhiều."
Bởi vì đồ lặn đều là bó sát, Sư Thanh Y có thể rõ ràng nhìn thấy ngực nàng kịch liệt phập phồng.
"Tiểu Di?" Sư Thanh Y lo lắng, vẫn chăm chú nhìn nàng.
"Nó đột nhiên xuất hiện, dì thật sự bị nó hù dọa." Sư Khinh Hàn xấu hổ mỉm cười, xua tay bảo nàng đi, Sư Thanh Y đi cùng nàng. Dưới đáy biển nơi nơi đều là đá vụn, một đường thê lương, dọc theo đường đi còn có không ít bụi gai quấn trong đó, bất quá bụi gai ít rập rạp hơn trước đó rất nhiều, chí ít người có thể mặc xuyên qua.
Sư Khinh Hàn nhân lúc Sư Thanh Y không chú ý, nghiêng khuôn mặt, hai vai run rẩy, tựa hồ đè nén nhổ ra. Sau đó quai hàm của nàng có hơi phồng lên, giống như bị sưng, trong miệng ngậm dịch thể gì đó.
Mím môi một cái, khóe môi mím ra một đạo hồng tuyến, có dịch thể đỏ sẫm từ bên trong chảy ra. Nàng thống khổ nhíu mày, yếu hầu khẽ trượt, đem dịch thể tinh ngọt trong miệng yên lặng nuốt vào.
Chờ lúc nàng quay sang, vết máu bên môi cũng bị nàng bất động thanh sắc liếm sạch, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ sẽ lập tức ngã xuống.
"Tiểu Di." Trước đó Sư Thanh Y vẫn để lại một ánh mắt, nên đương nhiên là từ lâu đã thấy cử động của nàng, ánh mắt nhất thời nghiêm nghị.
Sư Khinh Hàn bỗng dưng có chút xấu hổ, lúc nói chuyện môi cũng không mở ra nhiều, gần như không nhìn thấy răng của nàng: "Chuyện gì?"
Sư Thanh Y nhíu chặt mi tâm, tay viết lên bản ghi chú: "Dì mới vừa thổ huyết?"
"Sao có thể, con nguyền rủa dì sao." Sư Khinh Hàn mỉm cười, viết lại.
Sư Thanh Y viết: "Há miệng cho con nhìn xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!