Trước đây Sư Thanh Y vài lần tiếp xúc các loại đề tài như "trường sinh', 'dung nhan bất lão', khi đó nàng luôn tận lực tách ra, sau đó cho dù biết được Thiên Thiên là ngược của tộc Ô Y, được Ô Linh Tát A lựa chọn ban tặng bí pháp vô thượng, thọ mệnh có thể kéo dài nàng cũng tận lực khắc chế bản thân không cho bản thân suy nghĩ nhiều về phương diện này.
Thật ra khi đó, có chuyện quỷ dị đáng sợ gì nàng chưa thấy qua, gần như chuyện cổ quái gì đều có thể chấp nhận, duy nhất chỉ là không muốn chấp nhận chuyện đó mà thôi.
Nàng đã từng cảm thấy sợ hãi, không muốn đối mặt.
Mà hiện tại, nàng đã có thể bình thản mà nói lên đề tài này, đồng thời đề cập đến suy đoán có một người thọ mệnh rất dài, không nửa điểm do dự, ánh mắt trong suốt lại dĩ nhiên, tựa hồ đang trình bày một khả năng nàng cho rằng hợp lý.
Lạc Thần nhìn nàng, biểu tình trầm tĩnh trước sau như một, khóe môi lại khẽ câu ra một tia rung động, lướt qua rồi biến mất.
"Chị họ cậu, có phải cậu vừa nở nụ cười hay không?" Vũ Lâm Hanh đột nhiên nhìn thẳng Lạc Thần.
Lạc Thần mặt không biểu tình: "Chưa từng."
"Còn tưởng rằng cậu giấu chuyện gì vui đây." Vũ Lâm Hanh nói nhỏ, bất quá lực hấp dẫn của bản đồ quá lớn, nàng dời sự chú ý trở lại, nói: "Sư Sư, suy đoán của cậu cũng có khả năng, tớ cũng cảm thấy những ký hiệu này thủ pháp thoạt nhìn vô cùng tương tự, xem chữ viết cùng bút pháp tiêu sái, căn bản là cùng một phong cách, có lẽ nhiều năm như vậy đều là cùng một người xử lý bản đồ này."
Nàng hăng hái bừng bừng, cũng không cảm thấy đề tài này có cái gì kỳ quái, dù sao lúc ở Huyên Hoa Hiên Tứ Xuyên Lạc Thần đã từng ở lương đình nói chuyện với nàng, nên biết đều đã biết.
Rõ ràng là một vấn đề không thể tưởng tượng nổi.
Năm người ở đây lại thản nhiên tiếp nhận.
"Các người xem." Vũ Lâm Hanh chỉ chỉ bản đồ, nói tiếp: "Mỗi một lần đánh dấu lên bản đồ người này phải đem bản đồ chia làm ba lớp, tiến hành hiển sắc, bằng không sẽ không tìm được vị trí chuẩn xác cần đánh dấu. Sau đó chờ đánh dấu hoàn thành, hắn lại phải một lần nữa ghép ba tấm bản đồ thành một. Sư Sư các người mất nhiều như vậy mới tách ra được, có thể tưởng tượng lúc đó người kia xử lý việc này có bao nhiêu phiền phức, nhưng hắn còn phải cách một thời gian xử lý một lần, hắn sẽ không ngại phiền?"
"Nếu như chuyện này có ý nghĩa vô cùng đối với người này mà nói, vậy thì có phiền hơn hắn cũng không ngại." Sư Thanh Y trầm ngâm chốc lát, nói: "Dĩ nhiên chuyện này sẽ có nhiều loại khả năng, mỗi một loại khả năng bất đồng, phương hướng dĩ nhiên cũng bất đồng, khả năng hiện tại chúng ta thảo luận chính là dựa trên tiền đề người này tồn tại. Triều đại biến thiên, rất nhiều chỗ sẽ phát sinh thay đổi, giống như trước đó chúng ta đi Hắc Trúc Câu, nhiều năm trôi qua, tuy rằng nội vây không có bất kỳ thay đổi gì nhưng ngoại vi đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất mà ngay cả lúc Lạc Thần trở lại cũng cần người hướng đạo dẫn một đoạn đường. Cho nên thời cổ đại có bản đồ lưu truyền tới nay nếu như bản đồ vẫn bất biến thì không có giá trị tham khảo gì nữa, bởi vì địa danh và người sống nơi đó sẽ thay đổi theo thời gian, rất nhiều tham chiếu mà bản đồ chỉ thị sẽ biến mất. Người kia nhất định là đã sớm dự đoán được hiện tượng này cho nên mới không ngại cực khổ cách một thời gian thời gian tu chỉnh bản đồ một lần, nhằm bảo đảm tính thực dụng của bản đồ, hắn hy vọng vô luận lúc nào lấy được tấm bản đồ đều có thể chỉ rõ địa điểm hắn muốn dẫn đạo. Tấm bản đồ thứ hai hắn muốn chỉ dẫn chính là Thần Chi Hải, chỉ có vị trí này đánh dấu rậm rạp nhất."
Trường Sinh vẫn bưng chén ăn cơm, đôi mắt trái lại không dời khỏi bản đồ, nàng chăm chú nghe Sư Thanh Y các nàng nói. Vũ Lâm Hanh thấy nàng ăn ngon miệng, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân trầm mê đối với bản đồ mà cơm cũng quên ăn, thấy Trường Sinh ăn nên đói bụng, lập tức quay về bên kia bưng chén lên ăn tiếp.
Vũ Lâm Hanh nói: "Tớ cùng Trường Sinh ăn, các cậu cứ nói đi."
Sư Thanh Y: "...."
Thật ra Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bận rộn đến buổi trưa, mệt nhất đói nhất chính là hai người các nàng, bất quá bản đồ bên này đã bắt đầu được nghiên cứu Sư Thanh Y cũng không tiện dừng lại ăn cơm, dù sao bản đồ hiển sắc chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian, qua rồi thì sẽ biến mất, nàng phải nắm bắt thời gian.
Vừa rồi nàng ở bên kia ăn vài miếng thì buông chén đũa nên rất đói, nhưng mặt ngoài vẫn không biểu hiện gì, nói: "Thật ra điểm này lại liên quan đến vấn đề lúc trước chúng ta thảo luận, vì sao một người muốn vẽ bản đồ, vì sao một người muốn chỉnh sửa bản đồ, và vì sao phải chép lại bản đồ, đều là cùng một đạo lý. Vũ Lâm Hanh, cậu đừng ngồi ăn đối diện tớ, ngồi sang một bên đi."
Nhìn người khác ở trước mặt mình ăn đến vui vẻ còn mình lại đói sắp hôn mê, chuyện đó không khác gì bị lăng trì.
Lạc Thần đứng lên, bất động thanh sắc mà bỏ đi.
Bên này Trường Sinh vừa nghe, yên lặng xoay người, đang cầm chén âm thầm tiếp tục ăn.
"Trường Sinh, em không phải nói chị." Sư Thanh Y lập tức nhẹ giọng gọi nàng: "Xoay lại, từ từ ăn."
Trường Sinh lại xoay người lại tiếp tục ăn.
Vũ Lâm Hanh từ trước đến nay là căn cứ nguyên tắc chọc tức chết người nào hay người đó, nên không những không ngồi sang một bên, mà miệng còn liên tục nhai nuốt, ăn đến ngọt ngào, đồng thời tăng Sư Thanh Y một cái liếc mắt: "Sư Sư đồng chí, chuyện này tớ cần phải nói cậu rồi. Trường Sinh cũng không phải trẻ con, lớn như vậy rồi cậu còn cưng chiều nàng, cậu là mẹ nàng sao?"
Sư Thanh Y: "...."
Bị Vũ Lâm Hanh nói như vậy, Sư Thanh Y cũng cảm thấy bản thân có đôi khi đối đãi Trường Sinh giống như một người mẹ, mặt nàng nhất thời kéo căng không được nữa, nhìn về phía bản đồ, nói tiếp: "Cái đó... Chúng ta nói tiếp đề tài vừa rồi. Sau khi loại trừ nguyên nhân giở trò che mắt, còn lại chính là hai nguyên nhân chúng ta đã nói trước đây. Thứ nhất, người này trí nhớ không tốt, sợ bản thân không nhớ rõ cho nên mỗi lần đều phải dựa theo bản đồ để đi tìm, căn cứ sự thay đổi tại thời điểm đó tiến hành đánh dấu chỉnh sửa, để ngừa sau này thời gian lâu dài hắn tìm không được địa điểm, hắn cần thường xuyên dựa vào bản đồ nhắc nhở bản thân. Nguyên nhân thứ hai, chính là tấm bản đồ này không phải chỉnh sửa cho chính hắn xem, mà là cho người khác xem. Hắn lo lắng sau này có người lấy được tấm bản đồ, sẽ xem không hiểu cho nên trong thọ mệnh lâu dài, đều đang chỉnh sửa vì người khác. Tuy rằng hắn biết bản thân có thể sống rất lâu nhưng khó đảm bảo một ngày nào đó sẽ phát sinh bất trắc, cho nên lúc hắn còn sống, một mực vì thế mà nỗ lực."
"Mặc kệ loại nguyên nhân nào, người này thực sự quá chấp nhất rồi." Vũ Lâm Hanh sách một tiếng.
Ngón tay Sư Thanh Y di động, chuyển sang một đồ án vô cùng nhỏ: "Ở đây còn vẽ một ký hiệu hình xương rắn, tớ nghĩ chính là thi thể của rắn khổng lồ lúc trước chúng ta nhìn thấy ở Thần Chi Hải, chậm rãi biến thành bộ xương, sau đó dần dần liên tiếp cùng hai bên vách núi, hợp thành một thể. Năm đó người kia trở về thấy hiện tượng hiện tượng nên xem bộ xương rắn như vật tham chiếu rồi đánh dấu lên."
Nói đến đây, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chén cơm.
Sư Thanh Y sững sốt, trong nháy mắt còn tưởng rằng bản thân đói đến sản sinh ảo giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!