Thấy Lạc Thần đồng ý, Sư Thanh Y cảm thấy ngọt ngào. Nàng thích nghe Lạc Thần nói 'được', tuy rằng rất đơn giản, cũng đạm nhạt nhưng nàng biết đây là sự ôn nhu độc hữu mà Lạc Thần dành cho nàng.
Tựa như Lạc Thần hứa hẹn, nàng ấy sẽ luôn đáp ứng nàng.
Sư Thanh Y còn đang âm thầm vui vẻ, Lạc Thần đã cúi đầu chuẩn bị đem thắt lưng đã cởi ra thắt lại lần nữa.
Thắt lưng quấn trong tay Lạc Thần, đến lúc sắp buộc vài cái cuối cùng, Sư Thanh Y liếc mắt nhìn, vẻ mặt đờ đẫn, khoa trương muốn nói một chút gì đó, nhưng dường như Lạc Thần đã nhận ra, khóe môi khẽ cong, chỉ thấy ngón tay tựa như gió, gần như chỉ để lại một tàn ảnh, giây lát sau lại đánh thành cái kết.
Sư Thanh Y: "....."
Câu 'chờ một chút' của nàng còn chưa nói ra miệng, cứ như vậy mà nuốt trở về.
Trải qua một phen lăn qua lăn lại một phen, thắt lưng tháo rồi lại thắt, thắt rồi lại tháo, sau vài cái chớp mắt nó vẫn như cũ tư thái đoan trang mà buộc trên thắt lưng của Lạc Thần, không chút sứt mẻ.
Cái gì cũng không thay đổi.
Lạc Thần nói: "Em muốn nói gì?"
"Chị trêu đùa em." Sư Thanh Y lẩm bẩm một câu, ánh mắt vẫn đặt bên hông Lạc Thần, nhìn vài lần.
Thắt lưng của Lạc Thần rất thon thả, đường vòng cung nhỏ nhắn mềm mại, mang theo vẻ quyến rũ như có như không, nhưng đai lưng kia lại cứ chính kinh cấm dục mười phần buộc lấy, hai sắc thái đối lập nhưng lại có thể hòa hợp, câu dẫn nhân tâm khó có thể tự ức chế.
"Dựa vào đâu mà thấy rõ?" Khóe mắt Lạc Thần mang theo ý cười.
"Chị xem thắt lưng này của chị tháo cả buổi, không phải vẫn toàn vẹn buộc lấy đó sao? Căn bản không có gì khác trước đó. Em còn tưởng rằng vừa rồi sau khi chị cởi ra thì sẽ không.... thắt lại nữa." Nói đến sau đó bản thân Sư Thanh Y cũng vì bản thân lộ rõ tâm tư mà cảm thấy thẹn, giọng nói càng ngày càng thấp.
Lạc Thần ngược lại thong dong hỏi nàng: "Mới vừa rồi không phải em nói đã thấy rõ rồi sao?"
"Em thấy rõ rồi."
"Vậy học được sao?"
"... Hẳn là đi."
"Đã như vậy, chị dĩ nhiên phải một lần nữa buộc lại. Chị không buộc lại, em làm sao đến tháo? Em không đến tháo, chị làm sao biết không thấy rõ hay không, có học được hay không?" Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đây chỉ là một trong nhưng hành động để chuẩn bị kiểm tra xem em có học được hay không mà thôi."
Sư Thanh Y: "...."
Dù sao thì chị luôn có lý do chính đáng.
"Chị nói đây chỉ là một trong những chuẩn bị, vậy còn có những chuẩn bị khác đâu?" Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần lại không chuyển mắt mà quan sát nàng, nói: "Rửa tay."
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần nói: "Cổ nhân có dạy, trước chính y quan, tịnh kỷ thân, phương minh lí lẽ. Lễ rửa tay của môn sinh lúc nhập học, rửa tay nhằm tịnh tâm, y quan đoan chính, chính y làm điều chính, tiên sinh mới có thể thụ nghiệp. Điểm này, em phải có nghe đi?"
Sư Thanh Y: "...."
Về lễ nghi nhập học, sách cổ quả thật là có ghi chép như vậy, nàng biết rõ Lạc Thần lời này cất giấu tư vị ái muội, nhưng nàng đối với loại lí do nhìn như nghiêm túc này dĩ nhiên không lời nào chống đỡ, chỉ có thể yên lặng gật đầu, trong lòng thầm đau dạ dày.
Lạc Thần lại hỏi: "Em rửa tay rồi sao?"
Câu hỏi vô ý nhưng Sư Thanh Y nghe xong bên tai nóng bừng quả thực sắp khiến nàng bị bỏng, nàng nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi em đã tắm rửa, dĩ nhiên... Cũng đã rửa tay."
"Rửa tay cũng chia vài loại, chị nói là 'rửa tay loại đó'. Rửa rất sạch sẽ."
Sư Thanh Y có chút nóng nảy gần như là thốt ra: "Dĩ nhiên là loại đó rồi, em đã dùng nước rửa tay rửa thật nhiều lần mới đi ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!