Cổ nhân khi đó cũng không có phương pháp tính thời gian chính xác như đồng hồ của hiện tại, dân chúng thông thường đều là nhìn bầu trời để phân chia thời gian trong ngày, mặt trời mọc bắt đầu, mặt trời lặn thì hết một ngày. Bất quá khi đó cũng đã sớm xuất hiện một ít công cụ do thời gian, tỷ như đồng hồ nước các loại, đại thể là quan phủ cùng kẻ quyền quý các nơi mới có thể sử dụng được.
Trong đó đồng hồ nước của quan phủ thuộc loại chuẩn xác nhất, đại biểu cho quyền uy hiệu chỉnh thời gian của chính quyền khi đó, còn có quan Ti Hồ chuyên phụ trách công bố canh giờ mỗi ngày, đồng thời đúng hạn thêm nước vào đồng hồ, đảm bảo lượng nước cố định. Đến buổi tối, sẽ có phu canh căn cứ thời gian trên đồng hồ nước để cầm canh gõ mõ trên đường, báo canh giờ vào ban đêm.
Thời gian nước rơi có khoảng cách nhất định, cổ nhân chính là căn cứ loại nguyên lý này để phát minh đồng hồ nước, bất quá loại đồng hồ nước này cho do có tinh xảo hơn cũng khó tránh có sai lệch, ngược dòng tư liệu lịch sử ghi chép, đồng hồ nước có tinh xảo đến đâu thì trong một ngày cũng có sau lệch từ tám đến mười phút.
Sư Thanh Y nghe Phong Sanh vừa nói như vậy, dĩ nhiên nổi lên hứng thú thật lớn: "Cậu nói đồng hồ nước này của các người đặc biệt chuẩn? Chuẩn đến mức nào?"
Phong Sanh nói: "Chính là chuẩn đến không khác biệt."
Ba nữ nhân sắc mặt đồng thời lộ vẻ phức tạp.
Thiên Thiên cười nói: "Dĩ nhiên không khác biệt? Vậy quả thật là ngạc nhiên, phải đi xem mới không uổng chuyến này."
Nói để Phong Sanh dẫn đường, Phong Sanh xấu hổ gật đầu, vừa đi vừa có chút tự hào mà hồi ức: "Tôi cũng biết đồng hồ nước khó tránh khỏi có chênh lệch, bất quá cái của Vũ gia thật sự là không sai, có thể là bởi vì nó chuẩn như vậy cho nên mới một mực sử dụng đến giờ đi. Lúc nhỏ tôi cùng tiểu thư còn có Tô Diệc thường đến chỗ đồng hồ nước bên kia chơi đùa, có một lần buổi tối tiểu thư hiếu kỳ muốn nhìn một chút xem đồng hồ nước có phải thực sự chuẩn như vậy hay không, ba người hẹn nửa đêm chờ tại nơi đó, chờ đến lúc mười hai giờ phát hiện tiến tiêu trên đồng hồ thực sự vừa vặn chỉ vào giờ tý, sau đó cũng lần lượt nghiệm chứng qua, thời gian đều đúng."
"Vậy quả nhiên thú vị." Thiên Thiên cười đến khóe mắt giống như rót mật, từng giọt từng giọt đều có thể mị chết người, câu được câu không trò chuyện cùng Phong Sanh, Sư Thanh Y một đường nghe bọn họ nói chuyện, thử tìm kiếm một ít thông tin hữu dụng trong lời nói của Phong Sanh.
Lạc Thần chỉ nhìn đường phía trước, lặng im không lên tiếng, không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Đường mòn sâu thẳm hẹp dài, loại tiếng nói khe khẽ vang trong đêm lạnh càng trở nên trống vắng, Sư Thanh Y lắng nghe, đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng sẽ đảo qua hoa cỏ bốn phía, nơi này yên lặng đến đáng sợ, giống như côn trùng ẩn trong cây cỏ đều đã hoàn toàn chết đi.
Lạc Thần đột nhiên dừng chân.
Sư Thanh Y thấy nàng dừng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh đèn pin chiếu ra một phiến quang dực hẹp dài, nơi phía cuối ánh sáng có một bóng người.
Người đó lưng còng, nửa người dưới đứng trong ánh sáng, nửa người trên hãm trong bóng tối không rõ, trên người là áo bông kiểu cũ màu xanh đen, được cài nút rất cẩn thận, dường như đọng lại trong bóng đêm.
Không phòng bị mà xuất hiện một người như vậy ngược lại khiến Sư Thanh Y nhớ đến bóng người thoảng qua trước đó.
Là người này sao?
Phong Sanh thấy rõ, cũng lập tức dừng lại, cầm đèn pin thay đổi phương hướng, ánh sáng lướt qua khỏi người đó, cuối cùng chiếu sáng khuôn mặt già nua có chút cứng nhắc như tro tàn của người đó.
"Hướng di, buổi tối tốt lành." Phong Sanh vô cùng lễ phép chào hỏi vị lão phụ nhân này, nhìn ra được hắn cũng không thân cận đối với người này, chỉ có kính nể nào đó.
Hướng di không hé răng, chỉ khẽ gật đầu với Phong Sanh, đại khái là biểu thị nàng nghe thấy.
Sau đó nàng xoay cổ, quay mặt về phía này chậm rãi nhìn về phía Sư Thanh Y các nàng.
Sư Thanh Y đối diện ánh mắt của nàng, phát hiện đôi mắt của nàng có chút trống rỗng, giống như vực sâu không đáy, nàng nhịn không được rùng mình một cái. Trước đây đến nhà Vũ Lâm Hanh nàng cũng từng gặp qua Hướng di này vài lần, nhưng đều là xa xa nhìn thấy, thậm chí tướng mạo nàng cũng không rõ, chưa từng gần gũi cùng nàng ấy tiếp xúc như vậy, càng miễn bàn nói chuyện.
"Là Hướng di đi?" Thiên Thiên nhất quán dáng vẻ quen thuộc từ trước đến nay, thoải mái bước đến nắm tay Hướng di: "Xin chào, tôi là bạn của Vũ tiểu thư, lần đầu gặp mặt, xin gọi tôi là Thiên Thiên là được rồi."
Sư Thanh Y: "....."
Đại khái là Thiên Thiên cho đến bây giờ chưa từng biết xấu hổ, chỉ biết là hai chữ "cợt nhã" viết như thế nào, cho đến bây giờ sẽ không biết hai chữ "ngượng ngùng" là gì, toàn thân Hướng di này đã viết bảy chữ lớn "người lạ các loại đừng đến gần", vừa nhìn đã khiến người ta không dám gần, Thiên Thiên lần đầu gặp mặt còn dám nắm tay người ta — còn không quản người ta có đáp ứng hay không mà đã tiên hạ thủ vi cường.
Trong lòng Sư Thanh Y co quắp một chút, nhất thời kính ngưỡng tinh thần tiên phong hiến thân vì cách mạng này của Thiên Thiên.
Quả nhiên khuôn mặt vốn dĩ đã lạnh của Hướng di thoáng chốc đông lạnh đến sắp nứt, lập tức giãy khỏi tay Thiên Thiên, cũng không nói lời nào mà tập tễnh rời đi.
Lưu lại Thiên Thiên đứng ở tại chỗ, lại tuyệt không cảm thấy xấu hổ, tay nàng thậm chí vẫn giữ tư thế nắm tay treo trên không trung, ý vị thâm trường mà nắn vuốt ngón tay, trên mặt mang theo tiếu ý.
Phong Sanh cũng giống như Hướng di đều là người của Vũ gia, phàm là người của Vũ gia có chỗ nào không thích hợp, sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh vừa nhìn cục diện vừa rồi, vội vàng tiến lên nói: "Thiên tiểu thư xấu hổ rồi, Hướng di nàng tính cách có một chút cổ quái, nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen, nàng cũng không phải cố ý, cô đừng để trong lòng."
"Sẽ không." Thiên Thiên thu hồi tay, không thèm để ý: "Nàng là trưởng bối, nguyện ý cùng tôi nắm tay đó là hãnh diện cho tôi, nếu không nguyện ý cũng không có gì quan trọng."
Phong Sanh thấy nàng thần sắc bình thường, lúc này mới yên lòng, nói: "Đồng hồ nước ở phía trước, mặt đất hơi trơn trượt, các vị cẩn thận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!