Trà pha xong, Duẫn Thanh mang chén trà đưa cho Lạc Thần, Sư Thanh Y theo ở phía sau thấy Lạc Thần khí định thần nhàn biết nàng đã làm thỏa đáng, chút lo lắng vừa rồi nhất thời được quét sạch.
Nước trà nhiệt khí lượn lờ, Lạc Thần mỉm cười trong hơi nước, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Lời này tuy là nói với Duẫn Thanh, nhưng Sư Thanh Y cũng hiểu được nụ cười này là cho nàng, nàng chờ Duẫn Thanh ngồi xuống, lúc này mới ngồi, cúi đầu uống trà, tâm tình tốt.
Duẫn Thanh là một người không quá thích kéo nhàn thoại, nàng rất coi trọng phân phối hợp lý thời gian, quen đi thẳng vào vấn đề: "A Thanh hôm nay đến tìm tôi là có chuyện gì?"
Sư Thanh Y quen thuộc tính cách của nàng, dĩ nhiên cũng sẽ không cùng nàng nói quanh co, chỉ là nói: "Mới vừa trở về, dĩ nhiên muốn đến thăm giáo sư rồi, thuận tiện đến hỏi một chút vấn đề công việc của em!"
"Tôi thấy nửa câu sau mới là thật." Duẫn Thanh khó có được nói đùa một chút, bất quá trên mặt không có gợn sóng rõ ràng: "Bất quá ngọt miệng ngọt cũng thay đổi không được tần suất công tác của em, thế nào hiện tại bắt đầu lo lắng năm nay không thể thuận lợi tốt nghiệp?"
Sư Thanh Y mỉm cười: "Giáo sư cô là người có tiếng chú trong tần suất công tác, nghe sư huynh nói hắn khi đó chỉ thiếu vài ngày làm việc, ít đi khảo sát thực địa một chút thì cô liền cho hắn dời lại tốt nghiệp. Em xin nghỉ phép có nhiều một chút, không thể không lo lắng."
Duẫn Thanh đứng dậy đến chỗ giá sách tìm ra một phần văn kiện, lấy ra xem vài tờ trong đó, chậm rãi nói: "Trong học kỳ này em quả thật đã xin nghỉ không ít, bất quá sau đó em đã bù lại, nhiệm vụ của em cũng đều hoàn thành tốt lắm, có thể trung hòa tôi coi trọng thật ra cũng không phải số ngày có mặt, mà là mức độ hoàn thành nhiệm vụ, năm đó Tiêu Ngôn không làm xong nhiệm vụ cho nên tôi mới treo hắn.
Nửa năm này là học kỳ cuối cùng của em, khai giảng cũng đã một đoạn thời gian rồi, em đến bây giờ vẫn chưa đến báo danh, bất quá —"
Nàng dừng chốc lát, sắc mặt có chút ngưng trọng, ngữ khí cũng trở nên nhu hòa rất nhiều: "Em cũng là có tình huống đặc biệt, hiện tại đến báo danh cũng không muộn, em xem những buổi vắng mặt nên làm thế nào bù lại đi. Nửa năm sau hảo hảo đi theo tôi, nên làm tốt luận văn của em tôi luôn luôn yên tâm, nói vậy đến lúc đó cũng sẽ không có vấn đề gì."
Sư Thanh Y đoán được nàng lại muốn đến Thần Chi Hải, một lát mới nói: "Những ngày vắng mặt này, em sợ rằng khó có thể bù lại."
Duẫn Thanh nhíu mày, ánh mắt của Lạc Thần như có như không rơi vào trên mặt Sư Thanh Y.
"Em muốn nói cái gì?" Duẫn Thanh hỏi.
Sư Thanh Y mặt mang áy náy trả lời: "Em không chỉ không thể bù lại, thậm chí sau này em cũng rất khó cam đoan có mặt đầy đủ, xin lỗi giáo sư."
"Vì sao?"
Sư Thanh Y rũ mi, ngón tay vuốt ve tách trà, yên tĩnh vô cùng.
Lạc Thần cùng Duẫn Thanh đều quan sát nàng.
Rốt cục, Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói: "Sau này em muốn đi một chỗ rất xa, rất xa, rất xa."
Tiếu ý nhàn nhạt đọng bên môi nàng: "Hơn nữa phỏng chừng em cũng sẽ đi rất lâu."
Duẫn Thanh nói: "Cho nên nửa năm sau này em còn muốn xin nghỉ sao?"
"Cũng không phải." Sư Thanh Y cúi đầu: "Em đang suy nghĩ em có cần nộp đơn xin thôi học hay không."
Lạc Thần ngừng uống trà, đem chén trà nhẹ nhàng đặt lại trên mặt bàn, nhìn Sư Thanh Y, trong mắt thâm thúy lại thủy chung không lên tiếng.
Duẫn Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn qua có chút lạnh nhạt, lại tựa hồ có chút khó có thể lý giải: "Học kỳ cuối, em là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, bất quá chỉ là chuyện mấy tháng mà thôi, hiện tại em nói với tôi muốn thôi học, em biết rõ bản thân đang nói cái gì sao?"
"Em rất rõ ràng." Trong đôi mắt Sư Thanh Y một mảnh trong trẻo.
Duẫn Thanh đề cao giọng nói, nghiêm khắc: "Nếu như em thực sự có chuyện phải làm, phải rời khỏi một đoạn thời gian, có thể xin nghỉ với tôi, tôi cũng không phải bất cận nhân tình không cho em nghỉ phép. Chờ em giải quyết xong mọi chuyện trở về bù lại, tôi cũng sẽ cho em tốt nghiệp, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
"Nhưng chỗ đó quá xa, sự tình cũng rất phức tạp, em không xác định lúc nào mới có thể trở về. Có lẽ.... có lẽ cần rất lâu rất lâu?" Sư Thanh Y mềm nhẹ nói: "Em đối với mỗi người chúng ta đều ký thác kỳ vọng cao, em biết trên tay cô sẽ không có sinh viên hoãn lại thật lâu mới có thể tốt nghiệp, em cũng không muốn đến lúc đó cô bị người ta bàn tán, cô còn có một sinh viên chậm chạp không thể tốt nghiệp, trường kỳ không thực tập, ngay cả nhân ảnh đều không thấy được, trường học đến lúc đó cũng sẽ tạo áp lực cho cô, cô không khó xử sao."
"Được rồi." Duẫn Thanh bình tĩnh cắt đứt Sư Thanh Y: "Những điều này không thành vấn đề, tôi chỉ hỏi em một vấn đề thành thực trả lời, trong lòng em có muốn hoàn thành việc học hay không?"
"Muốn. Em biết cô không muốn người khác bỏ dở nửa chừng, em cũng không thích bản thân làm việc bỏ dở nửa chừng, em cũng hy vọng bản thân có thể đặt một dấu chấm tròn hoàn chỉnh trong học nghiệp, nhưng —"
"Nếu như chính em muốn hoàn thành, vậy thì không cần nhưng nữa." Duẫn Thanh vẻ mặt nghiêm nghị: "Tôi sẽ cho em nghỉ phép, em xử lý xong việc của em, rồi trở về tiếp tục học nghiệp. Sinh viên Duẫn Thanh tôi hướng dẫn sẽ không có một ai không thể tốt nghiệp, càng không có ai thôi học, đơn xin thôi học tôi sẽ không ký."
Nàng tuy rằng vẻ mặt uy nghiêm, là loại uy nghiêm rốt cuộc mang theo một chút thương yêu cùng coi trọng của trưởng bối đối với vãn bối, ngoài miệng ngôn ngữ mặc dù là băng lãnh nhưng một lòng vẫn còn ấm áp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!