Gian phòng bệnh bí mật của Diệp Nhân Tâm cũng không phải nơi có thể ở lâu.
Trước đó bất quá chỉ là kế sách tạm thích ứng, đến buổi tối Diệp Nhân Tâm có thời gian nhàn rỗi theo thường lệ đến xem qua tình huống của Lạc Thần, vài người cùng một chỗ thương lượng một phen, Diệp Nhân Tâm nói: "Lúc này đã không cần trang thiết bị của bệnh viện nữa, chỉ cần có thuốc, có thể cân nhắc việc đổi chỗ, cũng có thể thoải mái hơn một chút, có lợi đối với việc điều dưỡng."
Sư Thanh Y gật đầu: "Ngày mai Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh sẽ đến, một khi có nhiều người, ra vào quả thật là khiến người chú ý, nếu như thực sự có người từ bên ngoài đang theo dõi, đến lúc đó có chút động tĩnh nào thì ở bệnh viện cũng không tiện xử lý."
Chu Du hận không thể đem toàn bộ ân cần của mình đổ ra, nói với Lạc Thần: "Cung chủ, người đến nhà của tôi đi, nhà tôi đặc biệt yên tĩnh rất thích hợp để cung chủ tĩnh dưỡng, mang hết thuốc về, tôi là hộ sĩ, chăm sóc truyền nước hoàn toàn không thành vấn đề, tôi cũng đã theo sau Tâm tỷ học được rất nhiều, cung chủ người cứ yên tâm một vạn lần."
Sư Thanh Y đỡ cằm, ra vẻ thở dài: "Tôi cũng không biết mình nên nghỉ ngơi ở đâu nữa, không muốn ở khách sạn, xem ra còn phải thuê một ngôi nhà."
Thiên Thiên cũng nâng má: "Tớ cũng vậy, nghỉ ngơi ở đâu thì tốt đây?"
Hai người rất là "khổ não" đồng thời lắc đầu.
Lạc Thần chỉ cười không nói.
Chu Du vừa nghe trong lòng có chút nóng nảy, nàng thật sự sợ Sư Thanh Y đi thê nhà. Nếu như Sư Thanh Y lựa chọn thuê nhà, dựa theo hiểu biết của nàng đối với cung chủ nhà nàng, nhất định cũng muốn ở cùng nàng ấy, như vậy sẽ không còn chuyện của nàng nữa. Vì vậy nàng quay đầu, vừa quay đầu vẻ mặt liền thay đổi, những ngữ khí vẫn nhìn không ra một chút khách khí nào: "Các người cũng ở nhà tôi là được rồi, không phải sao?"
Sư Thanh Y "từ chối một phen": "Sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền cô đây."
Chu Du ngoài cười nhưng trong không cười: "Không phiền."
Sư Thanh Y trong lòng cười nhưng mặt không cười, tiếp tục "từ chối": "Tôi sợ quấy rầy hộ sĩ Chu cô."
Chu Du mắt thấy dáng vẻ này của Sư Thanh Y, tựa hồ thực sự giống như không thể nhà thì không được, thầm nghĩ lẽ nào trước đó bản thân quăng cho nàng quá nhiều sắc mặt, lại mắng nàng hồ ly tinh, nên nàng mất hứng muốn đi, nếu như chính nàng đi thì cũng thôi, đằng này nàng sẽ bắt cóc cả cung chủ, càng nghĩ càng tức giận, Chu Du bĩu môi lạnh nhạt nói: "Không quấy rầy."
Sau đó nàng lại lôi Lạc Thần làm để tự cứu: "Cung chủ, người quyết định ở nơi nào?"
Nếu như cung chủ muốn ở nhà nàng, chắc chắn hồ ly tinh kia cũng sẽ không thể nói gì nữa.
Nghĩ vậy, tiểu hộ sĩ Chu không khỏi có chút đắc ý.
Lạc Thần nói: "Tôi nghe Thanh Y an bài."
Chu Du: "....."
Đắc ý toàn bộ biến mất, Chu Du chỉ đành tiếp tục cùng Sư Thanh Y thương lượng, ngữ khí ngọt đến không thể ngọt hơn, làm cho người ta hoài nghi nàng đã học được tinh túy của thể loại hí kịch lật mặt, một giây trước là tiểu quỷ dạ xoa, giây tiếp theo là tiểu điềm điềm. Nàng nói với Sư Thanh Y: "Thuê nhà rất phiền phức, còn phải tìm kiếm, tìm được một chỗ vừa lòng đẹp ý lại càng khó, nhà tôi đặc biệt nhiều phòng, tùy các cô chọn, tôi thật sự rất muốn các cô đến ở."
Sư Thanh Y nở nụ cười như xuân phong quất vào mặt: "Tiểu hộ sĩ Chu đã thịnh tình chào đón như vậy thực sự không thể chối từ, được rồi, chúng tôi đành quấy rầy rồi, cảm ơn cô."
Chu Du thật cao hứng, đứng lên vội vàng trước sau mà chuẩn bị đi, còn thuận tiện xin mấy ngày nghỉ. Bất quá rất hiển nhiên vui vẻ của nàng cũng chỉ là bởi vì Lạc Thần ở tại nhà nàng tĩnh dưỡng là chuyện đã định, về phần những chuyện khác, nàng chỉ lấy lỗ mũi nhìn người xem như không nhìn thấy, lập tức ngay trước mặt Sư Thanh Y từ tiểu điềm điềm biến trở về tiểu dạ xoa.
Buổi chiều hôm sau Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh cũng chạy tới, Ngư Thiển vẫn chưa xuất hiện, nhóm người rời khỏi bệnh viện đến nhà Chu Du. Từ sau khi gặp lại, dọc đường Trường Sinh sẽ không rời khỏi Lạc Thần, không phải nắm chặt lấy ống tay áo của Lạc Thần, thì chính là đỡ lấy Lạc Thần, dường như chỉ sợ Lạc Thần lại biết mất. Lạc Thần nâng tay xoa đầu Trường Sinh, lại hỏi tình huống của Ngư Thiển, Vũ Lâm Hanh nói cho nàng biết Ngư Thiển có chuyện quan trọng cần xử lý, cũng sẽ không đến.
Sư Thanh Y nhớ đến Ngư Thiển ngay cả điện thoại di động cũng không biết, lo lắng nói: "Nàng nhân sinh không quen, vừa mới từ Thần Chi Hải ra ngoài, để nàng một mình có ổn không?"
Vũ Lâm Hanh buông tay: "Dù sao thì tớ là không có cách nào nữa. Tớ đã đem lời của chị họ cậu chuyển cáo cho nàng, mời nàng đến, mọi người cùng nhau hành động sẽ an toàn một chút, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, nhưng khuyên can mãi nàng vẫn không đến, chỉ nói còn có chuyện quan trọng, trước khi chúng tớ xuất môn, nàng cũng đã cõng cái rương kia đi rồi."
Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Nàng có từng nói qua là muốn đi nơi nào không?".
Vũ Lâm Hanh lắc đầu: "Không, tớ hỏi nhưng nàng không nói cho tớ biết, bất quá nàng có bảo tớ chuyển lời cho cậu cùng Sư Sư, nói là sau này sẽ gặp lại các người. Mà vì chuyện này, tớ còn mua cho nàng một chiếc điện thoại di động, mất rất nhiều công phu mới dạy cho nàng biết cách gọi điện thoại, lại bổ sung một ít thường thức trong cuộc sống hiện đại, nếu không chúng tớ có thể kéo đến lúc này mới đến sao?
Dù sao thì cũng đã lưu lại số của hai người các cậu, nếu như thật sự có việc, nàng hẳn là sẽ liên hệ các cậu."
Sư Thanh Y cúi đầu nghĩ kĩ, cảm giác Ngư Thiển quả thật là vô cùng cẩn thận, nếu như Ngư Thiển đã có lựa chọn, cũng không thể nói gì nữa. Nếu nói sẽ gặp lại, vậy chờ ngày nào đó sẽ gặp lại, không biết vì sao tuy rằng thời gian ở chung đặc biệt ngắn, nhưng nàng trái lại rất tin tưởng Ngư Thiển.
Nàng lại nhìn Lạc Thần, hai người bốn mắt tương tiếp, cũng đều thông thấu sáng tỏ.
Nhà Chu Du tương đối hẻo lánh, như Chu Du đã nói quả thật là rất yên tĩnh, phải đi vào trong hẻm, nhà cũng đã có chút niên đại, đã sửa chữa qua, còn có một sân vườn, trồng một ít hoa cỏ quý hiện tại đang lúc trổ hoa, nhất là chậu thủy tiên dưới bàn, nhìn rất có sức sống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!