Chương 24: Nhân Quả (hạ)

Sư Thanh Y đứng bất động, cổ nàng được Lạc Thần ôm lấy, trong khoảnh khắc đối diện ngắn ngủi lại dài đăng đẳng này ánh mắt nàng tựa hồ ngưng động, chưa từng chuyển động qua

Muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời. Bên tai cũng ong ong, giống như nghe thấy gì đó, lại dường như cái gì cũng không nghe được, biến thành một trang giấy.

Thật ra mơ hồ có thể đoán được.

Nàng không phải chưa từng chuẩn bị tâm lý cho loại chuyện này, mang theo hy vọng cẩn cẩn dực dực mà đến, nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt một thực tế ván đã đóng thuyền.

Tình trạng nghiêm trọng như vậy, một đường gian khổ mà đến, chỉ ngắn ngủi một đoạn thời gian thế nào lại đột nhiên trở nên thuận lợi như vậy. Bình an trôi chảy này tựa hồ cũng không từng thực sự xuất hiện trong quỹ đạo nhân sinh của nàng. Hao hết thiên tân vạn khổ, ông trời thưởng cho nàng một viên kẹo, nàng nuốt mất, nhưng trong kẹo lại ẩn giấu lưỡi dao, đâm nàng trăm nghìn lỗ thủng, máu còn chảy ngược vào trong.

Lúc này nàng không biết nên phản ứng thế nào.

"... Em thấy rồi." Tĩnh mịch một lúc lâu, Sư Thanh Y rốt cục phun ra hai câu: ".... Em biết rồi."

Trong ánh mắt của nàng tất cả đều là tơ máu, nhưng vẫn quật cường chịu đựng.

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống nhìn nàng, khóe mắt cũng đỏ.

Sư Thanh Y run rẩy, hoãn giọng nói: ".... Chỉ cần chị sống, chỉ cần chị còn ở bên cạnh em, cái gì em cũng có thể chấp nhận, cái gì em cũng có thể chấp nhận."

Giọng nói của nàng nghe ra rất áp lực, tựa hồ đang cố gắng trấn định, nhưng lại bắt đầu gián đoạn thì thào như thần kinh: "Hiện tại.... Chị ở đây, chỉ cần chị ở đây, chúng ta vẫn còn hy vọng, em sẽ tìm được biện pháp, em nhất định sẽ tìm được biện pháp. Chị giao cho em, đều giao cho em, em sẽ làm được, em nhất định sẽ.... Nhất định sẽ làm được, chị phải tin tưởng em, phải tin tưởng em."

Ngón tay Lạc Thần đặt lên cánh môi nàng, là trấn an khẽ chạm, đôi mắt khẽ cong: "Được, chị giao cho em."

Sư Thanh Y nghẹn ngào, nâng tay lau hàng mi ẩm ướt: "Chị xem em không có khóc, em còn phải cười chị."

Lạc Thần nghiêm túc: "Không. Đó là hơi nước huân nóng."

"Được rồi, là hơi nước, hơi nước này cũng thực sự huân người. Ai bảo chị sáng sớm muốn tắm." Sư Thanh Y lau đôi mắt, lại mỉm cười, hai người không nói gì.

Qua một lúc, Lạc Thần thu liễm tiếu ý, trầm giọng nói: "Từ lúc này bắt đầu, tất cả những gì chị nói, em nhất định phải nhớ kỹ."

Sư Thanh Y phát hiện thần sắc của nàng, ngoan ngoãn gật đầu.

Lạc Thần nói: "Lúc này không giống trước kia, chị phải để em biết được, hôm nay chị đối với em mà nói, cũng không tính là hoàn toàn an toàn. Nhớ kỹ những hồng tuyến trên người chị, nhìn cho thật rõ, cho dù đến lúc đó biến mất chúng vẫn lưu lại trong cơ thể chị, hồn đọa vẫn còn, chị đối với em có tính nguy hiểm nhất định, điều này em nhất định phải rõ ràng, nhất định không thể phớt lờ."

Sư Thanh Y nắm tay nàng nắm thật chặt.

Nàng có thể biết, phải biết, nhưng không muốn biết, loại hiểu biết này quá mức xích lỏa thống khổ.

Môi Sư Thanh Y trắng bệch: "Ý tứ của chị em đều hiểu. Trước đây có một số việc em biết chị không nói với em, là lo lắng cho em, không muốn em thương tâm khổ sở, hiện tại đặc biệt nói cho em biết những chuyện này, em dĩ nhiên biết tính nghiêm trọng trong đó, em sẽ chú ý, chị cứ ở bên cạnh em, không được có điều cố kỵ, không được có bất kỳ gánh nặng gì, không được rời khỏi em."

Nàng tương đối ôn hòa, trước đây trong lời nói đều là "đừng", mà hiện tại nhiều lần dùng hai từ "không được", giống như một loại mệnh lệnh cường thế.

Có lẽ là quá sợ hãi rồi, cũng đã nghĩ đến khả năng sau này sẽ phát sinh chuyện gì đó, trước hết dùng ngôn từ trói buộc nữ nhân trước mắt rồi hãy tính tiếp.

Lạc Thần đạm nhạt cười: "Được, xin tuân lệnh em."

Sư Thanh Y lại cắn môi.

Lạc Thần nói tiếp: "Hiện nay chị đối với chuyện hồn đọa cũng không hiểu rõ, cần phải tìm hiểu rõ ràng. Cho dù hiện tại chị có thể tự khống chế, cũng không thể cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện gì, loại sức mạnh này quá mức cường đại, chị chưa bao giờ kiến thức qua sức mạnh cường đại không thể khống chế như vậy, chị bị nó chi phối, như một hạt cát trong biển cả.

Loại sức mạnh này sẽ nhanh chóng chữa trị cơ thể của chị, cũng vì chị có giá trị lợi dụng, cơ thể của chị càng khoẻ mạnh thì sức mạnh này thu được giá trị sẽ càng lớn."

Nàng dừng một chút, hơi có chút bất đắc dĩ mà thở dài: "Chị bị giam cầm trong thần phúc rất lâu, không biết chị chịu ảnh hưởng của thần phúc rốt cục đã đến mức độ nào, đều là không biết, không thể vọng đoán. Lúc trước chị chỉ nghĩ kẻ giam cầm chị là muốn lợi dụng chị làm khuôn mẫu để tạo ra.... quỷ, tựa như Vô Danh cùng một số kẻ khác dung mạo giống chị, Thần Chi Hải nơi này đã có mấy người, có lẽ em cũng đã gặp qua."

Sư Thanh Y nghĩ đến thi thể nữ nhân đã đào ra dưới tảng đá lớn trên người đều là hắc sắc bướu thịt, trái tim chấn động: "Em đã thấy rồi, đã chết. Thiên Thiên nói thứ này trong tổ chức được gọi là Bàn Nhược, cũng có thể xưng là Quỷ. Bản thân Thiên Thiên cũng có rất nhiều Bàn Nhược đối ứng, buổi tối em ở trong hẻm còn gặp phải một người, không biết rốt cục còn có bao nhiêu người."

Lạc Thần gật đầu: "Đúng, vốn dĩ chị cũng đã đoán trước nhưng nghĩ không ra sẽ có kết quả là hồn đọa. Chị đã từng hỏi qua Thiên Thiên một số chuyện, nàng khi đó vẫn chưa nói, dựa theo tín nhiệm khi đó thì việc rất nguy hiểm như vậy nàng cũng sẽ không tận lực giấu diếm chị, có lẽ nàng cho rằng việc này sẽ không xảy ra, tỷ lệ phát sinh thực sự quá thấp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!