Chương 23: Nhân Quả (thượng)

Lạc Thần cũng nhẹ nhàng nói: "Hy vọng sau này, em sẽ không còn gặp ác mộng như vậy nữa."

"Sẽ không có nữa, em không thích gặp ác mộng." Tiếu ý tràn ngập bên môi Sư Thanh Y, hàng mi của nàng lại ẩm ướt, vội vã cúi đầu giả vờ tùy ý lau một cái, tiếp tục cười nói: "Trái lại là chị, thực sự thực sự chịu khổ. Trước đó Thiên Thiên cùng bác sĩ Trầm Du đều đã xem qua cho chị, cũng đã dùng thuốc, các nàng đều nói khôi phục rất khá, không có vấn đề gì, chị không nên lo lắng, tịnh dưỡng thật tốt, em sẽ ở đây với chị."

"Chị ở đây, em không nên lo lắng."

Trước khi khi tìm được nàng trong lòng Sư Thanh Y có thiên ngôn vạn ngữ, nghĩ nếu như thực sự tìm được Lạc Thần, nàng sẽ nói chút gì đó với Lạc Thần, hận không thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc dán chặt lấy nàng ấy, nói với nàng ấy một ít suy nghĩ, cũng khiến nàng ấy không rời khỏi tầm mắt của nàng nữa. Hôm nay thực sự được như ý nguyện, nhưng nàng lại cảm thấy cứ im lặng như vậy, bình bình đạm đạm trái lại là điều nàng muốn nhất, một buổi sáng an bình, chỉ có hai người các nàng, vậy là đủ rồi.

"Hiện tại còn đau chỗ nào không?" Sư Thanh Y nói: "Lúc nói chuyện, có cảm thấy mệt hay không?"

Lạc Thần lắc đầu: "Đã không đáng ngại."

Nàng luôn rất có khả năng đọc hiểu tâm tư của Sư Thanh Y, lúc đáp lại ôn nhu như gió mát, mang theo vài phần lười biếng dường như nàng chỉ là mới thức giấc như mọi khi, tất cả đều bình thản như vậy, không gánh nặng.

"Được." Sư Thanh Y đứng lên: "Chị ngồi ở đây một lúc, em đi lấy nước rửa mặt cho chị."

Bàn tay vươn đến nắm lấy vạt áo của Sư Thanh Y, Lạc Thần thoạt nhìn có chút linh hoạt mà kéo nàng, ở trên giường nâng ánh mắt nhìn nàng.

"Chị cần gì?" Sư Thanh Y bị nàng ngẩng đầu nhìn như vậy trong lòng vốn dĩ mềm mại triệt để sụp đổ.

"Chị muốn đi cùng em."

Sư Thanh Y vội vàng nói: "Không được, chị cố gắng hạn chế đi lại, nếu như động đến nơi nào đó thì phải làm sao? Loại chuyện nhỏ này em hoàn toàn có thể làm giúp chị, trái lại nghe lời ngồi ở chỗ này, em lấy nước đến giúp chị rửa mặt, cũng như nhau thôi."

"Nếu cứ nằm mãi thân thể sẽ không linh hoạt." Bàn tay Lạc Thần nắm chặt vạt áo của nàng đổi thành nắm bằng ngón tay, ngón tay níu níu, ngữ khí bình tĩnh như nước: "Chị có chừng mực, em nên tin tưởng chị."

Sư Thanh Y mím môi, tựa hồ đang cân nhắc, một lát sau nàng mới gật đầu. Nàng luôn rất khó cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của Lạc Thần, đại khái cũng là bởi vì nàng luôn tin tưởng Lạc Thần.

Lạc Thần nới lỏng tay, nhìn nàng: "Vậy em đến ôm chị đi."

Sư Thanh Y đứng bất động chốc lát, lỗ tai đỏ bừng.

Lạc Thần nghiêng đầu: "Em không đến ôm chị, chị làm sao đứng dậy. Em suy nghĩ cái gì?"

"Không, không có." Sư Thanh Y lập tức nghiêng người đến trước giường, Lạc Thần vô cùng tự nhiên mà nâng cánh tay nghênh đón Sư Thanh Y, tay của Sư Thanh Y đưa đến ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đem Lạc Thần nâng lên, cả người Lạc Thần tựa vào lòng nàng, gương mặt gối lên vai nàng, tóc dài đổ xuống, mái tóc lay động.

Sư Thanh Y cảm giác thân thể của Lạc Thần tựa hồ rất nhẹ, mỏng manh yếu đuối, không hề có trọng lượng, rồi lại nặng đến đè ép lòng nàng, nhất thời lại có một chút ngũ vị tạp trần, trong miệng hàm hàm hồ hồ, nói: "Em cũng không nghĩ gì, vừa rồi chỉ nghĩ phải ôm chỗ nào của chị thì tốt nhất."

"Em muốn ôm chỗ nào của chị?"

Sư Thanh Y: "...."

"Em đã lâu chưa từng ôm chị, đã quên tư vị rồi sao."

"Sao có thể! Em làm sao có thể quên tư vị của chị, chị không nên nói lung tung." Trả lời quá nhanh giống như cắn phải đầu lưỡi, đã bỏ sót chữ ôm trong "tư vị ôm chị" rồi.

"Tư vị của chị tốt không?"

Sư Thanh Y: "....."

Lạc Thần không nói nữa, cánh tay như rắn nước quấn lấy nàng, mềm mại không xương.

Sư Thanh Y bình tâm tĩnh khí, đỡ Lạc Thần xuống giường, hai tay Lạc Thần vòng lấy cánh tay nàng, thân thể cũng tựa vào người nàng, Sư Thanh Y cảm giác được sự toàn tâm ỷ lại của Lạc Thần đối với nàng, vừa chua xót vừa hành phúc, cẩn cẩn dực dực bước đi từng bước, bước chân cũng không dám quá lớn, Lạc Thần cũng bước theo nàng.

Lộ trình đến toilet rõ ràng rất ngắn, ngay trong phòng bệnh, nhưng cả quá trình Sư Thanh Y cũng không dám di chuyển ánh mắt.

"Em thấy chị bước đi vững vàng không?" Lạc Thần bên cạnh nàng, giọng nói trầm thấp truyền vào tai nàng.

".... Ân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!