Editor: Culi.
Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối, trong phòng bếp điểm quang đăng, Thiên Mạch nhìn ánh sáng kia tựa như đang chậm rãi chảy xuôi trên mặt nạ màu bạc của Nguyễn, lại chảy vào đôi mắt đạm sắc bên trong mặt nạ.
Tay Nguyễn ấm, sạch sẽ, không có mồ hôi, cứ như vậy dẫn tay nàng.
"Lần này có thể sao?" Đôi mắt Nguyễn cũng giống như cách một tầng ánh sáng, nhẹ giọng hỏi nàng.
Ánh sáng kia gần như làm cho thân ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, bộ dáng Nguyễn tan trong quang ảnh, nhẹ nhàng lay động. Ánh sáng và thời gian đều bị quấy nhiễu, cuồn cuộn ở cùng một chỗ, giống như không ngừng lướt qua trước mặt Thiên Mạch.
Thiên Mạch nhìn quanh, sắc mặt dần dần hoảng hốt..... A Nguyễn..... Ngươi đã trở lại sao?
Ta, rốt cuộc cũng đợi được ngươi rồi?
Thiên nói ngươi bị Quỷ Chủ súc sinh kia hại chết, bị nàng... bị nàng ăn, lại bị nàng hấp thu cơ thể, nhưng ta không tin. Thiên luôn gạt ta, ta... ta không tin nàng.
Ngươi sẽ không chết! Ta không cần tin nàng!
Ta... Ta mới không cần tin nàng.
Trong đầu Thiên Mạch phiên giang đảo hải, nhất thời giống như trộn thành hồ nhão, tay nàng run rẩy nâng lên, đầu ngón tay chạm vào viền mặt nạ màu bạc. Phủ bàn tay lên, chạm vào mặt nạ Nguyễn, trong mắt đẫm lệ quấn quýt si mê.
Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động.
"Mạch?" Nguyễn bị Thiên Mạch sờ soạng mặt nạ, theo bản năng lui về phía sau một bước, buông tay Thiên Mạch ra, cũng tránh được động tác của Thiên Mạch. Ánh mắt của nàng lại có chút bối rối, dường như không hiểu hành động này của Thiên Mạch có ý gì.
Thiên Mạch nghe thấy thanh âm Nguyễn nghi hoặc, đột nhiên lấy lại tinh thần, tay còn treo giữa không trung.
Nàng nhìn thấy cái thớt gỗ trước mặt, lưỡi dao sắc lạnh, còn có cây củ cải được cắt, lại liếc nhìn Nguyễn, toàn thân rùng mình.
Bản thân... bị sao vậy?
Vì sao vừa rồi trong đầu nàng lại tuôn ra ý nghĩ cổ quái này, cái gì đã bị ăn, đã chết, đây rốt cuộc là sao?
Nàng lại càng không hiểu, giờ phút này trong lồng ngực đau buốt thấu đến tận tim, rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Thiên Mạch nhìn Nguyễn, lúc thì cảm thấy yêu Nguyễn tận xương tủy, lúc thì cũng không nhiều cảm giác rõ ràng đối với Nguyễn, nhiều nhất chỉ cảm thấy khi Nguyễn cầm tay dạy nàng dùng dao, miễn cưỡng được xem là săn sóc.
Rõ ràng cơ hội nàng trực tiếp tiếp xúc cùng Nguyễn, tính ra cũng chỉ ít ỏi mấy lần mà thôi, phần lớn thời gian đều là Thiên Thiên cùng với Nguyễn ở chung một chỗ. Nàng đối với tình cảm của Thiên Thiên dành cho Nguyễn, vốn đã cảm thấy có chút khinh thường, cảm thấy cho dù chết, cũng quả quyết sẽ không đi thích người ngay cả diện mạo thật cũng không lộ ra như vậy.
Thế nhưng giờ này khắc này, nàng dường như có một số ký ức mà nàng không thể hiểu được, đầu óc tựa như bị tách rời, lại sẽ thương nhớ Nguyễn. Hai loại ký ức hỗn loạn cùng lúc giao hội, hóa thành hai luồng cảm xúc đối lập, nhiễu tạp với nhau, cơ hồ dồn ép nàng đến phát điên.
"Mạch." Nguyễn hỏi: "Ngươi cảm thấy chỗ nào không khoẻ sao?"
Thiên Mạch không lên tiếng.
Thiên bị bệnh.
Sợ là mình cũng bị bệnh.
"Ta rất ổn." Trong đầu Thiên Mạch rối bời, bình tĩnh lại, bực bội nói: "Ta không cắt nữa."
"Không ngại." Nguyễn cười nói: "Ta cắt là được rồi."
"Ta không muốn làm cơm." Thiên Mạch lạnh nhạt nói.
Tiếu ý của Nguyễn không giảm, nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, đều giao cho ta."
Thiên Mạch cũng không khách khí với nàng, xoay người liền đi. Nhưng nàng cũng không thật sự bước ra khỏi phòng bếp, mà ngồi xuống ở bậc cửa phòng bếp, mâu quang thoáng nhìn, yên lặng mà nhìn trộm bóng lưng Nguyễn bận rộn ở bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!