Chương 19: (Vô Đề)

Lúc trở lại bệnh viện trời đã rất tốt, trừ phòng cấp cứu những khu vực khác đều đã tắt đèn, xuyên qua các tòa nhà cao dưới ánh đèn đường tĩnh mịch, chiếc bóng đơn bạc của Sư Thanh Y cũng như quỷ ảnh mà lay động trên mặt đất ẩm ướt. Dọc đường áp lực như chỉ mành trẻo chuông, Trữ Ngưng cũng không dám nói chuyện với nàng, hai người một đường trầm mặc.

Tòa nhà bệnh viện ánh đèn sáng rực, Sư Thanh Y thoáng nhìn qua một tấm biển trước cổng lớn, nàng đứng bất động, cúi đầu nhìn chằm chằm tấm biển kia.

Các bệnh viện lớn có rất nhiều những tấm biển như thến này, đại thể là chỗ này có chuyên gia giáo sư nổi tiếng ngành y học hội chẩn, thay phiên hoán đổi, nội dung phía trên đều miêu tả đến lợi hại, quả thực là tin mừng cho rất nhiều người bệnh, bao nhiêu bệnh nhân xếp hàng chờ lấy số – cho dù thực tế chưa từng nghe qua tên những chuyên gia được gọi là hàng đầu này.

Trên tấm biển này giới thiệu Trầm Du, là chuyên gia ngoại khoa được mời đến hôm nay, đọc lướt qua thì chuyên môn rất rộng, am hiểu nhất là phẫu thuật khối u cùng giải phẫu các loại thương tổn đặc biệt lớn do tai nạn, bên cạnh còn có cả ảnh chụp, nụ cười rất mê người.

"Xé đi?" Trữ Ngưng nhìn thấy Sư Thanh Y đang nhìn cũng cười nhạt mở miệng: "Xác định đây là giới thiệu chuyên gia mà không phải quảng cáo người mẫu? Uy, ảnh chụp của nàng là photoshop đi?"

Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nàng một cái.

Trữ Ngưng: "....."

Sư Thanh Y không để ý nàng, đi thẳng đến bên trong, Trữ Ngưng thấp giọng mắng nàng một câu nhưng cũng chỉ đành đi theo phía sau.

Tầng mười lăm, đi đến phòng 1508, y tá đứng bên kia đột nhiên nhảy lên chặn Trữ Ngưng lại: "Cô là Trữ Ngưng đúng không? Tìm cô cả buổi thế nào lại tìm không thấy, cô phải tiêm thuốc, cũng không thể kéo dài. Trước đó nhập viện lúc ký tên cô đã nói thể nào, không thể không thông báo một tiếng liền đi rồi, nếu như thật có việc quan trọng phải đến đăng ký ra ngoài chỗ y tá, sau đó xin phép bác sĩ chủ trị mới được."

Sư Thanh Y nhớ đến trước đó có một ý tá tên là Tiểu Mãn đang tìm Trữ Ngưng, hẳn chính là nàng?

Phút cuối cùng Tiểu Mãn lời nói thấm thía thêm một câu: "Nếu cô nằm viện ở chỗ bọn tôi, bọn tôi phải có trách nhiệm đối với sức khỏe của cô."

Y tá này tuổi còn trẻ, ngữ khí ngược lại rất lão thành, Trữ Ngưng bị nàng nói đến mức xanh mặt. Sư Thanh Y ở bên cạnh khinh phiêu phiêu hướng nàng nháy mắt, Trữ Ngưng trước đây chuyên lăn lộn giang hồ sao có thể không hiểu quan sát sắc mặt, dưới áp lực băng lãnh vô hình của Sư Thanh Y nàng chỉ đành giả ra nhất phó áy náy hướng Tiểu Mãn nói: "Xin lỗi à, là tôi sai, không phải bây giờ tôi đã trở lại tiêm thuốc sao?"

Trong lòng lại uỵch uỵch sớm xù lông, lão nương lúc nào thì biết áy náy? Sư Thanh Y, tiểu yêu tinh cô chờ cho tôi, ngày nào đó tôi bắn cô thủng mười tám lổ, nợ mới nợ cũ tính hết một lần, cho cô khóc lóc xin lỗi tôi.

Tiểu Mãn gật đầu nói: "Được, tôi lấy thuốc cho cô."

Trữ Ngưng nhân cơ hội nói lời khách sáo: "Là thế này, lần này tôi đột nhiên rời khỏi cũng là muốn tìm một người bạn của tôi. Trước đó không phải còn có một nữ nhân được đưa đến cùng tôi sao, lúc đó cô cũng thấy, tôi thế nào tìm khắp nơi cũng không thấy, cũng không có tin tức nên rất lo lắng. Cô biết nàng hiện tại ở đâu sao?"

"Vị kia a." Tiểu Mãn suy nghĩ một chút, tiếp lời: "Không phải đưa vào ICU sao? Tình trạng của nàng quá nghiêm trọng, cô hiện tại cũng không thể đến xem nàng."

Nét mặt Sư Thanh Y cứng nhắc.

Trữ Ngưng nhìn Sư Thanh Y, lại nhìn Tiểu Mãn, rung đùi đắc ý, lại nói: "Tôi đi ICU bên kia hỏi thăm, họ nói không có người này. Hơn nữa hỏi bên quầy thông tin họ còn nói căn bản không có hồ sợ nhập viện của nàng, cô xem có phải nơi nào xảy ra vấn đề hay không?"

Tiểu Mãn thành thực lắc đầu: "Tôi cũng không biết, dù sao tạm thời chúng tôi mặc kệ những chuyện này đi. Như vậy đi, cô truyền nước trước, sau đó tôi giúp cô hỏi một chút, đừng có gấp."

Trữ Ngưng trong lòng cười nhạt, ta tuyệt không nóng lòng nhưng ngoài miệng nói: "Cảm ơn cô a."

Trở lại phòng bệnh Tiểu Mãn chân trước ghim kim xong liền ra ngoài đóng cửa lại, chân sau Trữ Ngưng liền lắc cái ống truyền dịch cả giận nói: "Cô xem tôi nói không sai đi! Cô nghe một chút tiểu y tá kia nói, tôi căn bản chưa nói dối, là bản thân cô không tin! Nếu như có vấn đề cũng là vấn đề của bệnh viện này căn bản không lên quan đến tôi, cô con mẹ nó phải làm cho rõ ràng, là tôi, là tôi cứu nàng!

Nếu không nàng đã sớm chết tại đó rồi."

Sư Thanh Y tùy ý nàng mắng từ trong ba lô lấy ra một cây súng có hãm thanh, cúi đầu nhẹ nhàng chà lau, đang suy nghĩ cái gì.

Trữ Ngưng: "........"

"Sao không mắng nữa?" Sư Thanh Y không ngẩng đầu.

Trữ Ngưng hừ nói: "Tôi truyền dịch, lười mắng."

Yên lặng chốc lát, Sư Thanh Y mới nhẹ nhàng nói một câu: "Nàng thế nào?"

"Tôi là nói lúc trên đường đi." Giọng nói của Sư Thanh Y thấp hơn nữa, có chút khô khốc: "Nàng có từng tỉnh lại không?"

Không tận mắt nhìn thấy, không tự mình làm bạn bên cạnh nàng, mấy ngày nay tất cả những tin tức về nàng đều không biết, loại mờ mịt này khiến Sư Thanh Y cảm thấy không có điểm tựa, như đi trên băng mỏng. Lạc Thần, nàng hẳn là chưa từng tỉnh lại, có lẽ chỉ là miễn cưỡng mở mắt vài lần, nàng không còn khí lực nói dù chỉ một chữ, không thể căn dặn Trữ Ngưng cái gì, bằng không Trữ Ngưng dưới sự uy hiếp của nàng ấy nói không chừng cũng có thể sẽ liên lạc với nàng.

Tin tức gì cũng không có. Nàng không cách nào nhắn nhủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!