Sư Thanh Y một tay bưng bộ tửu cụ: "Một tay thoáng lục tìm trong vạt áo mặc sắc, giày giẫm lên hành lang gấp khúc làm từ gỗ, nhanh như một cơn gió.
Phải đi lấy rượu chỉ mất chút thời gian, lại là trong nhà nàng, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy hoảng sợ.
Sợ...... không nhìn thấy nữa.
Cách hơi xa một chút, nhìn thấy hành lang ngồi một bóng trắng tĩnh mịch, trái tim nàng vẫn còn nhảy loạn trong ngực mới yên lặng xuống, bước nhanh đi đến trước mặt nữ nhân, hơi có chút khẽ suyễn cười nói: "Chờ lâu rồi?"
Tuyết đã ngừng, gió thổi qua cành lá thổi đến trên hành lang, xào xạc rung động.
Hỏa diễm trong tiểu lô đang thịnh, cao điểm trong đĩa tự tay Sư Thanh Y làm không hề động đến, ngay cả bàn cờ cũng thủy chung duy trì thế cục lúc Sư Thanh Y rời đi. Màn đêm trầm nặng, bạch ảnh thanh lãnh, Lạc Thần tóc đen bạch y , hắc bạch phân minh một cách đạm mạc, tựa như hư vô.
Lạc Thần trong phiến hắc bạch ngẩng đầu lên: "Sao vậy, bất quá ta chỉ rời khỏi chốc lát, thế nào lại gấp đến độ đổ mồ hôi."
Có lẽ tiếu ý điềm tĩnh nên càng trấn an Sư Thanh Y, nàng đem bầu rượu đặt lên hỏa lô hâm nóng, cười híp mắt: "Đúng là hai kẻ kia đấu đá, nhưng ta luyến tiếc trì hoãn, tất nhiên là phải gấp rút, lấy rượu liền thẳng đến đây."
Nhịp tim hòa hoãn.
Mồ hôi trên cổ cũng bị gió lạnh thổi khô, lạnh đến trong xương.
Lạc Thần chỉ là lẳng lặng nhìn nàng.
"Ta đợi cũng chưa lâu." Tay nàng lướt qua bàn cờ, cầm tay Sư Thanh Y, ngữ khí ôn nhu: "Trái lại là ta khiến nàng phải chờ đợi rất lâu."
Tim Sư Thanh Y lại bắt đầu đập nhanh, đong đong như sấm.
Gió thổi đến mặt nàng phát đau.
Hốt hoảng, Sư Thanh Y bắt đầu có chút nghẹn ngào: "Không lâu, ta tuyệt không cảm thấy lâu, một năm, mười năm, trăm năm, chỉ cần để ta có thể tìm được nàng, đợi được nàng. Không sao cả, không sao."
Tí tách.
Âm thanh chất lỏng rơi xuống đánh vào bàn cờ.
Cổ tay trắng nõn của Lạc Thần đã biến thành màu đỏ.
Trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên xiết chặt, cúi đầu vừa nhìn, không biết khi nào thì trên tay Lạc Thần đã tràn đầy máu tươi, hồng sắc chói mắt từ trên người nàng chảy ra, ngực càng nhiễm đỏ một tảng lớn, dưới sự phụ trợ của bạch y càng thêm gai mắt.
"Không phải sự thật, đây không phải sự thật." Sư Thanh Y nhìn nàng cả người đẫm máu, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Ta băng bó cho nàng, lập tức băng bó cho nàng, Cô Cô, ta đi tìm Cô Cô, Cô Cô là đại phu giỏi nhất, năm đó ngay cả chú ấn đều có thể giải, cô cô nhất định sẽ cứu nàng!"
"Đồ ngốc, nàng quả nhiên đang nằm mơ, hồ đồ rồi." Bên môi Lạc Thần chảy ra máu đỏ: "Cô Cô, nàng qua đời từ lâu rồi."
Sư Thanh Y sửng sốt, phân không rõ hiện thực hay là ảo mộng cấp thiết nói: "Còn có Thiên Thiên, không cần sợ, chúng ta còn có Thiên Thiên ở đây...."
"Thiên Thiên, Thiên Thiên!" Cả người nàng run lên, bắt đầu hô to như thần kinh.
Ngay lúc này quang ảnh hỗn độn, trong hư huyễn tất cả đều thoát không được.
Kêu gào đến lạc giọng nhưng trong biệt viện vốn thanh tĩnh này không ai đáp lại, chỉ có nàng ôm Lạc Thần máu tươi nhễ nhại. Sư Thanh Y giống như rơi xuống bùn lầy, làm thế nào cũng không thoát ra được, hơn nữa không cách nào đi cứu vớt Lạc Thần trong lòng nàng, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn Lạc Thần càng lúc càng trở nên suy yếu, Sư Thanh Y cuồng nộ, một tay hất tung bàn cờ.
Bàn cờ bị nàng hất vào trong tuyết, hóa thành sương mù không có hình dạng.
Gió lạnh gào thét, ngọn lửa trong hỏa lô bị gió thổi ngã trái ngã phải, nổi lên khói đặc.
Ống tay áo bị nữ nhân nhẹ nhàng kéo một cái, Sư Thanh Y cúi đầu, Lạc Thần nâng tay phải áp lấy gương mặt nàng, mỉm cười: "Những lời ta nói, nàng nhất định phải nhớ kỹ. Trước đây ta cũng đã nói với nàng, hiện nay ta rất sợ chết, ta sợ ta chết rồi, sẽ không còn được gặp lại nàng nữa, không thể cùng nàng đi tiếp, ta hy vọng có thể sống tốt, bầu bạn bên cạnh nàng, chiếu cố nàng, chỉ có sống, mới có tư cách."
"Nàng đã nói, ta nhớ kỹ....." Sư Thanh Y khóc không thành tiếng gật đầu lặp lại.
"Cho nên không cần khổ sở, lại càng không cần sợ." Giọng nói của Lạc Thần thấp đi, mái tóc che khuất gương mặt nàng, che lấp tất cả sinh khí của nàng: "Tin tưởng ta, ta sẽ không chết. Đi về phía trước, đến bên cạnh ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!