Cục diện càng lúc càng loạn, người ở đây giống như bị ném vào nấu trong nồi, một giây cũng không có thời gian suy nghĩ.
Ngoại trừ ứng chiến vì mạng sống, thật ra còn có không ít người bắt đầu chạy trở ra, muốn chạy trốn khỏi trận giết chóc này, kết quả lại bị Quỷ Xa chặn đường ở phía sau bức trở về.
Nếu chạy không được, chỉ có thể bắt đầu giết.
Tiếng súng vang dội, người của Tiêu gia cùng nhà họ Sư, còn có đám mặt quỷ hỗn loạn thành một đoàn. Bên này Sư Dạ Nhiên đã như vậy rồi, nên người của nhà họ Sư nghe theo Sư Thanh Y an bài, nơi nơi là bóng đen hoảng động, thực sự loạn, đội viên được tách ra, đoàn người mặt quỷ vây quanh bọn họ, những người mặt quỷ này mỗi người đều có võ nghệ, tuy rằng không ít bị súng tự động bắn rất nhanh sẽ chết, nhưng cũng không địch nổi đối phương nhiều người.
Bọn họ giống như sư đội được huấn luyện tinh nhuệ, hơn nữa tựa như quái vật nào đó, nhưng rồi lại có sự thông minh giảo hoạt độc hữu của con người, hiểu được tùy cơ ứng biến, đáng sợ hơn nữa chính là bọn họ đều am hiểu khinh công, điều này làm cho người đô thị hiện đại ở đây trở tay không kịp.
Bóng người bắt đầu hoảng động, cách xa một chút ai cũng không nhìn thấy, mệnh lệnh hạ xuống, Quỷ Chủ cùng Khương Cừu song song ẩn nấp.
Vô Danh biến mất, Vu Mị cũng không thấy bóng dáng, Tiêu Mộ Bạch chỉ gắt gao che chở Tiêu Dĩ Nhu, dáng vẻ của hắn cũng trở nên vô cùng cổ quái, một khi có người đến gần Tiêu Dĩ Nhu, lập tức sẽ bị giết chết. Đến khi quay lại, cuối cùng Tiêu Mộ Bạch cùng Tiêu Dĩ Nhu cũng không nhìn thấy nữa.
Trường Sinh che chở Duẫn Thanh cùng Tiêu Ngôn, một đường thuận tiện lấy ra cung, một cung kéo rất nhiều trường tiễn, tiễn này đều là cương kiếm, bị bắn trúng chỉ có đường chết.
Nàng cầm năm mũi tên giương trên dây cung, kéo dây, năm mũi tên cùng bắn ra, năm phương hướng khác nhau, trong đó có một phương hướng đồng thời bắn trúng hai người mặt quỷ, vì vậy sáu người mặt quỷ trong nháy mắt bị bắn xuyên người.
Tiêu Ngôn há to miệng, hiển nhiên là đã bị kích động, sau đó một đạo ánh đao chợt hiện sau lưng hắn, phanh một tiếng súng vang, Duẫn Thanh kinh hồn vừa định giết chết kẻ tập kích phía sau.
Miệng Tiêu Ngôn càng há to hơn: "Giáo sư cô thế nào cũng biết dùng súng."
Duẫn Thanh ném cho hắn một khẩu súng vừa nhặt được, sắc mặt âm trầm: "Câm miệng! Chạy mau!"
Thiên Thiên được Sư Thanh Y ủy thác, thả y cổ trên người Sư Khinh Hàn để cầm máu, Vũ Lâm Hanh lại phụ trách gắt gao quan sát Sư Dạ Nhiên cùng Chúc Cẩm Vân hai người, đồng thời còn phải chú ý bốn phương tám hướng đại khai sát giới người mặt quỷ. Từ đầu đến cuối nam nhân mặt quỷ vẫn trầm mặc nhìn đám mặt quỷ kéo đến, cũng lâm vào một loại trạng thái điên cuồng, thân ảnh cùng mặt nạ của hắn dung nhập trong bọn họ, rất nhiều lúc gần như phân không rõ ai là ai, cũng chỉ có lúc hắn nâng kiếm cắt lấy đầu đối phương khiến huyết hoa bắn tung tóe mới có thể nhìn ra vị trí của hắn.
Hắn không dám phá hư mặt nạ của bọn họ, không dám nhìn khuôn mặt bọn họ.
Hai nữ nhân mang mặt nạ một tả một hữu giáp công hướng Thiên Thiên mà đến, mục tiêu của các nàng chính là Thiên Thiên, vô cùng rõ ràng.
Thân hình của các nàng, giống với Thiên Thiên như đúc.
Thiên Thiên thần sắc hoảng sợ, đoạt lấy kiếm giết chết một người trong số đó, cũng không dám nhìn mặt họ, một người còn lại quả thực như điên rồi mà xông đến, Thiên Thiên một kiếm đánh xuống lập tức bổ ra mặt nạ của nữ nhân kia, khuôn mặt của nữ nhân kia cắt ra một vết máu, lộ ra hắc sắc bướu thịt trải rộng, khuôn mặt cùng Thiên Thiên cũng không hề khác nhau.
Cả người Thiên Thiên run rẩy, lại dường như đã sớm gặp qua thành quen, chấm dứt tính mệnh của đối phương.
Sư Thanh Y đoạt được kiếm trong tay kẻ mặt quỷ, tay trái nắm súng, tay phải chấp kiếm, máu tươi nhễ nhại.
Khương Cừu cùng Quỷ Chủ đều nói thắng thua, nàng trước đây không có khái niệm thắng thua, cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến thắng thua, một đường cứ như vậy bị đẩy đi, bị số phận đẩy đi, bị việc bản thân từ nơi nào đến rồi sẽ trôi về đâu cuốn lấy, bị chấp niệm muốn cứu Lạc Thần, muốn cho thân thể Lạc Thần khôi phục đẩy đi, vô luận trốn đến đâu cũng trốn không được, cho dù chết đi cũng không nhắm mắt, cho dù cuối cùng chỉ còn lại một chút giá trị lợi dụng cũng sẽ bị đối phương vắt cạn.
Hai mắt nàng đỏ rực, đã giết đến chết lặng rồi.
Loại chuyện này cũng không dễ dàng, vô luận đối phương là quái vật, hoặc là sản phẩm đáng thương được chế tạo ra, sản phẩm nhân bản.
Đem nhu nhuyễn từ bi trong nội tâm thu lại, thậm chí không tiếc vứt bỏ, đối mặt loại cục diện hỗn sát này phải khiến bản thân máu lạnh, cho đến chết lặng.
Nàng chỉ biết là không phản kháng, người bên cạnh nàng sẽ chết. Cảnh tượng này rất quen thuộc, giống như không lâu trước đây nàng bị đại quân cuộn trào mãnh liệt như sóng triều bao vây tiêu trừ, nhưng bây giờ còn có người cần bảo vệ, lúc trước lại chỉ có nàng lẻ loi một mình, máu tươi cũng là như vậy một đường chảy qua, nhìn thân ảnh trước mắt từng cái ngã xuống, kết thúc dưới bàn tay nhuốm máu của nàng.
Nhiều lúc có một số thứ rồi sẽ thay đổi.
Cũng sẽ không thể quay trở lại được nữa.
Sư Thanh Y một mặt giải quyết một nhóm lại một nhóm người mặt quỷ, một mặt trong đám người hỗn loạn tìm kiếm thân ảnh của Lạc Thần, lại phải đề phòng khả năng tùy thời xuất hiện Quỷ Chủ cùng Khương Cừu. Thực sự quá loạn, mỗi một bước đi đều là sát khí, nàng nguyên bản còn có thể thấy thân ảnh Lạc Thần trong đám người, bộ pháp cổ quái, nhưng rồi đột nhiên đã không thấy tăm hơi, bao phủ trong hôn ám.
Sau khi Lạc Thần biến mất, qua một lúc, dưới nền đất truyền đến âm hưởng dị thường nào đó.
Đầu tiên là một loại động tĩnh nặng nề, từ nơi sâu nhất truyền đến, dần dần, loại động tĩnh này càng lúc càng lớn, Sư Thanh Y nghe ra vị trí của loại động tĩnh này, mở đường máu hướng Vũ Lâm Hanh bọn họ chỉ thị phương hướng: "Phương hướng ba giờ, nhanh lên một chút tách ra! Có cái gì đó muốn đi ra!"
Mặt đất bắt đầu chấn động bất định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!