Chương 43: Không Phải Công Việc Thì Đều Miễn Phí

Du Hân Niệm tuy là đói bụng, nhưng ký ức của Lưu Khả quan trọng hơn, nàng nhẫn nại ngồi xem hết tỉ mỉ từng chi tiết vụn vặt xảy ra sau đó, phần lớn đều chẳng giúp ích gì được, tất cả đều là mấy chuyện tồi tệ dơ bẩn của chính nàng ta. Du Hân Niệm cảm thấy kỳ quái, ngày đó Lô Mạn tìm đến nàng ta, trong lời nói giữa hai người rõ ràng là có chút ít "hiểu ngầm", mà đúng là Lô Mạn cũng biết Lưu Khả đem chuyện phóng hỏa giá họa cho Du Hân Niệm, nhưng trong trí nhớ của Lưu Khả thì Lô Mạn lại chiếm phân lượng cực kỳ thấp.

Lô Mạn là hung thủ thật sự? Hoặc là đồng phạm? Cho dù nàng đúng là vô tội, vậy nàng từ lúc nào đã biết được chuyện này?

Trong trí nhớ của Lưu Khả, Lô Mạn chỉ xuất hiện loáng thoáng vài lần, ký ức không thể hiện rõ thời gian, đằng sau những ký ức sâu sắc nhất có rất nhiều chuyện đều là những đoạn hồi tưởng ngắn vụn biến đổi đan xen nhau.

Du Hân Niệm xem đến hoa cả mắt, khuôn mặt của Lô Mạn thoáng hiện qua vài lần, biểu cảm giống hệt như ngày ấy ở trong nhà của Lưu Khả: gian xảo, lòng đầy mưu toan, khiến cho người ta không thoải mái. Thậm chí diện mạo vốn hàm chứa chính khí của Lô Mạn trong ấn tượng của Lưu Khả cũng trở nên có chút tà quái.

Lô Mạn đơn độc gặp mặt Lưu Khả chỉ có hai lần, lần đầu tiên hiện lên trên huyết mạc chính là tình cảnh mấy ngày trước Du Hân Niệm đã thấy. Lưu Khả tựa hồ đối với những lời Lô Mạn đã nói cũng không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ câu "Năm xưa cô cấu kết với Khương Cầm đổi khẩu cung đem tội danh đổ lên đầu nàng, lá gan lúc đó của cô đâu rồi?".

Một màn còn lại tựa hồ đã cách đây rất lâu rồi, Lô Mạn từ trong một chiếc xe bước xuống, tiến lên trực tiếp giáng cho Lưu Khả một bạt tai, sau đó nói gì đó Lưu Khả ấn tượng không sâu, chỉ nhìn thấy Lô Mạn hé miệng ra rồi lại khép vào, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

Chuyện này đã qua hơn 5 năm, rất nhiều mảng ký ức đều đã trở nên mơ hồ, quả thật là một trở ngại lớn. Bất luận là ký ức của Lưu Khả hay là ký ức của bất kỳ người nào khác mà Du Hân Niệm cần điều tra, đều có thể xảy ra tình huống này.

Du Hân Niệm ngồi sụp bên trong ghế sofa, cau mày nhìn huyết mạc không chớp mắt, trên huyết mạc hiện giờ là những chuyện tệ hại bê bối của Lưu Khả cùng phần đông bạn bè chí cốt và oán hận giữa nàng với mẹ nàng, Du Hân Niệm cảm thấy có một số chuyện rất kỳ lạ.

Ngày ấy Lô Mạn cùng Lưu Khả gặp lại, bầu không khí giống như là những kẻ đốn mạt từng cấu kết với nhau làm việc xấu sau đó nhiều năm lại phát hiện ra sơ hở của đối phương, nên cố ý đến châm chọc cũng như cảnh cáo. Lưu Khả không dám nói một câu cứng rắn nào đối với Lô Mạn, đặc biệt sợ nàng. Trên thực tế Lô Mạn đối với Lưu Khả quả là rất quyết liệt, một cái tát kia làm cho Lưu Khả nhớ mãi như một phần ký ức còn mới mẻ.

Thực ra, trong trí nhớ của Du Hân Niệm, Lô Mạn không được xem là một người cường ngạnh, thậm chí không được xem như một người nóng tính. Từ nhỏ đến lớn mọi người xung quanh đều đánh giá Lô Mạn là nho nhã lễ độ.

Nàng tóc dài ôn nhu dáng người gợi cảm, nhưng thực chất cũng là ra vẻ lịch sự mà thôi, đối với các cô gái đều rất chiếu cố, không muốn cùng ai kết thù. Đây cũng chính là nguyên nhân Du Hân Niệm cùng Tương Tranh Thanh không ai ưa ai nhiều năm như vậy, Lô Mạn còn đem cái lý do Tương Tranh Thanh là bạn bè ra để biện giải.

Du Hân Niệm tuy rằng tính tình thích đùa giỡn càn quấy, nhưng vẫn tự nhận thấy mình là một người bạn gái thông hiểu tâm ý. Chỉ cần không làm trò ghê tởm gì trước mặt nàng, nàng cũng không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của Lô Mạn.

Lô Mạn không cường ngạnh không chỉ là đối với người yêu, mà kể cả đối với bạn bè cũng như người qua đường.

Cho nên thái độ này của nàng đối với Lưu Khả khiến cho Du Hân Niệm cảm thấy không thích ứng được, sự hòa nhã mà nàng mang theo ngày xưa đều có vẻ trở nên giả tạo.

Đó là một Lô Mạn vô cùng xa lạ. Du Hân Niệm cùng nàng ấy ở bên nhau mười năm trời nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt này của nàng ấy. Nét mặt đó giống như mang theo một cái xẻng, mạnh mẽ đào một cái hố ở trong lòng Du Hân Niệm, phóng thích ra một luồng tà niệm mà chính nàng cũng không biết đến.

Vừa nghĩ đến Lô Mạn, đầu của Du Hân Niệm lại bắt đầu đau nhức.

Mười năm dài đằng đẵng, cả đời có thể có được bao nhiêu cái mười năm? Huống chi là mười năm gửi trọn toàn bộ tình cảm vào đó.

Không cách nào có thể thong dong bình tĩnh mà đánh giá khách quan, Du Hân Niệm cần những người bên cạnh điềm tĩnh phân tích giúp nàng.

Phó Uyên Di ăn rất ít, xem ra nàng cũng là một người không nặng dục vọng ăn uống.

Lâm Cung một ngày có thể ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian đều không nhìn thấy nàng, nàng đối với thức ăn ở nhân gian cũng không có gì lưu luyến.

Kết quả là một bàn đầy thức ăn Lâm Trạch Bạch cùng Ngọc Chi ăn đến đổ mồ hôi cũng chưa ăn hết.

Phó Uyên Di ăn xong thì rời khỏi bàn, đi xuống lầu đến hoa viên tản bộ.

Du Hân Niệm cũng đi theo.

Phó Uyên Di đi tản bộ cũng đeo kính râm, trong tay cầm dù, đôi giày cưỡi ngựa "cộp cộp cộp" vang lên.

Du Hân Niệm đi ở phía sau Phó Uyên Di, tâm sự chồng chất, không biết nên mở miệng như thế nào cho thích hợp.

Nhưng ngược lại chính Phó Uyên Di mở miệng nói trước.

"Cô có việc tìm tôi bàn bạc?"

Du Hân Niệm bĩu môi, cau mày, buồn rầu không nói.

"Nói đi." Phó Uyên Di nói, "Không phải công việc thì đều miễn phí."

Du Hân Niệm "Xì" một tiếng, lại thở dài: "Tôi cảm thấy đầu óc tôi bị xoay chuyển đến loạn rồi. Phó tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh như vậy, có thể xem được quá khứ có thể nhìn thấy tương lai, vừa xuất quỷ nhập thần lại vừa có dị thuật hiếm thấy, liệu có thể giúp tôi phân tích một chút hay không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!