Chương 35: Tôi Muốn Dọn Đến Văn Phòng Các Người? Sao Bản Thân Tôi Không Biết?

Du Hân Niệm chặn một chân ở phía sau cửa phòng ngừa đối phương đột nhiên xông tới, mở hé cánh cửa nhìn ra bên ngoài, hóa ra là Trương Quân Đình.

"Trương chủ quản?" Không ngờ Trương Quân Đình sẽ tìm đến nàng, vừa mới thả lỏng cảnh giác muốn cho đối phương tiến vào, bỗng nhiên cảm thấy vẻ mặt của Trương Quân Đình thập phần cổ quái, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm nàng.

Du Hân Niệm trong lòng run lên, ánh mắt này tựa hồ đã từng thấy qua ở đâu rồi? Trương Quân Đình cả ngày đều là bộ dáng lo cho nước cho dân, tuyệt đối không có loại vẻ mặt này.

"Tiểu mập mạp." Trương Quân Đình tay chống lên cửa, đem cánh cửa đẩy ra, "Uyên Di bảo tôi đến mang cô đi."

"??" Du Hân Niệm kinh ngạc, Trương Quân Đình đi vào phòng rồi nói:

"Hành lý thu thập xong hết rồi sao? Chỉ nhiêu đây thôi?"

Du Hân Niệm mãi một lúc lâu sau mới do do dự dự mở miệng: "Lâm...... Cung?".

Trương Quân Đình quay đầu lại, khẽ nhướng mày cười: "Ô, không ngờ là nhận ra được?".

"Cô nhập vào trong thân thể Trương Quân Đình?" Cho dù đã đoán đúng nhưng Du Hân Niệm vẫn rất hoảng hốt, cũng có chút bất an, "Vì sao...... Nàng đã chết?".

Lâm Cung buông thõng hai vai: "Tá thi hoàn hồn là chuyện mà chỉ có bọn tiểu quỷ không đắc đạo các người mới làm, bổn vương khinh thường. Đêm đó đúng lúc gặp phải nữ nhân này, phát hiện nàng và tôi bát tự tương hợp. Hôm nay Uyên Di không tiện ra ngoài, nhưng vẫn nhớ lo lắng cho cô, bảo tôi đích thân đến đây."

Trương chủ quản không có việc gì là tốt rồi...... Tuy rằng Du Hân Niệm cũng không phải dạng người nhân hậu gì, nhưng nàng thật sự không muốn Trương chủ quản gặp chuyện không may.

"Cô đến để làm gì?" Còn không kịp chờ Lâm Cung mở miệng, Du Hân Niệm lại hỏi tiếp một vấn đề, "Phó tiểu thư bị bệnh ư?".

Lâm Cung đặc biệt thâm thúy nhìn nàng, nói: "Nhiễm phong hàn không được nghỉ ngơi tốt, lại còn chiêu hồn, có thể không ngã bệnh sao. Uyên Di nói cô hôm nay muốn dọn đến văn phòng, sợ một mình cô không mang hết được hành lý, mới để cho tôi đến đây. Chậc, nếu sớm biết chỉ có hai kiện hành lý, tôi chi bằng ở nhà ngủ thêm một chút."

"Tôi muốn dọn đến văn phòng của các người? Sao bản thân tôi lại không biết?"

Lâm Cung chỉ vào hành lý của nàng: "Bằng không?".

Du Hân Niệm: "......"

Thần côn đúng là thần côn, còn có thể bấm tay tính toán! Nàng đúng là dự định dọn ra ngoài, còn chưa nghĩ ra sẽ trọ ở chỗ nào, không ngờ Phó Uyên Di đều đã an bài thật tốt cho nàng?

"Cô tự mình mang xuống, tôi đi lấy xe của cô nương này chạy đến đây." Lâm Cung xoay người muốn rời khỏi cửa, ánh mắt chợt hướng tới Ngọc Chi đang lơ lửng ở cửa. Hai người nhìn nhau vài giây, Lâm Cung xoay người nói với Du Hân Niệm:

"Cô xác định muốn dẫn theo sủng vật đáng ghét này?"

Ngọc Chi tức giận nói: "Ai là sủng vật đồ hỗn đản!".

Lâm Cung đưa hai tay lên làm động tác cái kẹp liền thật sự có thể kẹp được mũi của Ngọc Chi, Ngọc Chi trong nháy mắt cả mặt đỏ bừng, vươn tay muốn đẩy nàng ta ra, nhưng nàng làm sao có thể chạm được tới thân thể con người?

"Thả...... tay......" Ngọc Chi mắng bằng giọng mũi, đường đường là Bách Quỷ Chi Vương mà lại ấu trĩ như vậy!

Lâm Cung hài lòng vỗ vỗ gương mặt nàng và nói: "Thời điểm chị đây oai phong Yêu giới càn quét Minh phủ thì cô vẫn còn ôm mẹ cô đòi uống sữa đấy. Ngoan ngoãn mà làm tiểu sủng vật đi."

Ngọc Chi ôm lấy cái mũi đỏ ửng căm tức nhìn bóng dáng Lâm Cung rời đi, trong đầu hiện lên đều là đao thương gậy gộc búa rìu lưỡi câu.

"Phương Phương! Cô thật sự muốn dọn đến văn phòng đó sao?! Tên Quỷ Vương kia còn không khi dễ chết chúng ta!" Ngọc Chi lên án, trong khi Du Hân Niệm thì đang cắn môi — sao lúc này mình lại có cảm xúc e thẹn?

Du Hân Niệm quả thực là có chút bất ngờ.

Lúc nàng nói với Phó Uyên Di là muốn có giấy chứng nhận của bệnh viện, Phó Uyên Di ngược lại một câu cũng không hỏi, không chút hiếu kỳ, kết quả hôm nay lại bảo Lâm Cung tới đón người.

Nếu muốn dọn ra ngoài ở thật đúng là khiến nàng phải đau đầu về khoản chi tiêu, cho đến bây giờ tài khoản tín dụng của Vương Phương bị nàng càn quét hạn mức vẫn chưa trả hết nợ.

Không thể nói được Phó Uyên Di rốt cuộc là quá thông minh hay là thực sự có chút năng lực dự đoán được tương lai đây. Nhưng đang lúc phiền não lại lập tức có người sớm đã dự đoán được, hơn nữa còn không nói không rằng giúp ngươi bình ổn chướng ngại, cái cảm giác này...... cũng rất không tệ.

Du Hân Niệm mang hành lý xuống lầu, Lâm Cung lái xe của Trương Quân Đình chạy tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!