Du Hân Niệm cũng không cảm thấy nội tình câu chuyện mà nàng dự liệu giữa Lưu Khả và Khương Cầm có gì tốt đẹp. Ngược lại, khi từ trong miệng mẹ Khương biết được chân tướng không sai biệt gì nhiều so với những gì chính mình đã lường trước, nàng lại vô cùng khó chịu.
Sau khi Khương Cầm bị bỏng đừng nói là quay trở lại thi đấu, ngay cả sinh hoạt cơ bản hằng ngày cũng không tự lo liệu được.
Thời điểm nàng lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt bị thiêu hủy của mình trong gương, nàng đã đem toàn bộ vật dụng trong phòng đập vỡ tan tành, điên cuồng gào thét.
Bản thân mẹ Khương cũng mang bệnh, không có sức lực chăm sóc cho con gái. Vốn là gia đình vì bệnh tật mà nghèo xác xơ, giờ phút đó lại càng khiến cho người ta tuyệt vọng.
Khương Cầm không thể tin được nàng đã biến thành bộ dáng này.
Nàng từ nhỏ đã vất vả khổ luyện, khác với những cô gái khác có kỳ nghỉ, có yêu đương, tất cả những đứa trẻ bằng tuổi nàng đều có đầy đủ cha mẹ để làm nũng đòi hỏi, nhưng nàng không có. Nàng chỉ có tập luyện, tập luyện, tập luyện.
Nàng vẫn luôn là trụ cột cuối cùng trong nhà. Mẹ nàng bình thường rất tiết kiệm, các bữa ăn trong một tuần chỉ có một lần ăn thịt, mặc quần áo đã chắp vá, mặc xong lại vá, trái phải trong ngoài vá đầy lại mặc tiếp. Bà đối với chính mình gần như hà khắc, bởi vì không có tiền, nhưng vẫn còn muốn sinh tồn, còn muốn nuôi dưỡng con gái. Sau những trận đấu kiếm được thêm chút tiền thưởng mẹ nàng cũng không chút giãn mày. Bà biết con gái vô cùng nhiệt huyết yêu thích đấu kiếm, vả lại còn rất có thiên phú.
Mẹ nàng vẫn thường nói là:
"Không cần hâm mộ người khác, các nàng trong nhà có điều kiện có thể không cần nỗ lực, nhưng cô thì không được như thế. Cô nhất định có thể trở nên xuất sắc, mà toàn bộ nỗ lực của chúng ta hiện tại rồi sẽ được đền đáp."
Khương Cầm hi sinh tất cả mọi thứ, trong thế giới của nàng chỉ có đấu kiếm. Thật sự rất muốn vươn tới thành công, vậy mà chỉ còn cách một bước nữa thôi lại bị sự tàn nhẫn đánh rơi xuống vực sâu......
Tất cả đều là do Lưu Khả ban tặng. Nàng không thể tha thứ, nàng muốn Lưu Khả ngồi tù, muốn nàng ta đền bù tất cả!
Gần đến thời điểm mở phiên tòa, Lưu Khả cùng một người đàn ông mặc tây trang mang giày da tới cửa viếng thăm, thiếu chút nữa bị mẹ Khương đánh đuổi đi: "Cô còn có mặt mũi đến?! Cảnh sát như thế nào không bắt cô! Lập tức xử bắn cô!".
Người đàn ông mặc tây trang là luật sư của Lưu Khả, đem bà lão đang kích động ngăn lại đẩy qua một bên, Lưu Khả nhìn Khương Cầm đang đưa lưng về phía mình, lại lộ ra vẻ tươi cười: "Nếu tôi bị xử bắn, hai mẹ con các người cũng sống không được bao lâu."
Khương Cầm bỗng nhiên quay lại, hé ra khuôn mặt khủng khiếp căm tức nhìn Lưu Khả: "Cô là đến diễu võ dương oai?".
Lưu Khả quả thực bị bộ dáng này của nàng làm hoảng sợ, giả vờ mạnh mẽ trấn định ngồi vào trên ghế sofa nói: "Các người tống tôi đi tù cũng không có ý nghĩa gì, tôi bị tuyên án vài năm cũng chẳng sao, các người cùng lắm thì được một khoản tiền bồi thường, nhưng mà khoản tiền đó hẳn là cũng không đủ cho cô làm phẫu thuật một lần. Các bệnh viện tốt hiện tại đều khó vào, chuyên gia khó tìm, cô có bản lĩnh tìm được một chuyên gia tốt sao?
Cho dù nhận được tiền bồi thường thì mặt của cô cũng không khôi phục lại như trước được, bệnh của mẹ cô cũng sẽ rất nhanh chuyển biến xấu, tôi ăn cơm tù vài năm rồi sẽ sớm được ra ngoài. Đến lúc đó mẹ cô có khả năng là đã chết mất rồi, còn cô thì sao? Vẫn chính là khuôn mặt hiện tại thôi, đây là kết cục mà các người muốn sao?".
Mẹ Khương đem tô canh còn thừa tối hôm qua hất tới, Lưu Khả né tránh không kịp, bị hất toàn thân đầy nước.
"Chúng tao cho dù có chết cũng phải kéo mày chôn cùng! Tiện nhân mày sẽ không được chết tử tế! Cút ra ngoài cho tao!"
Luật sư đang muốn tiến lên, Lưu Khả ngăn hắn lại, không hề nhìn mẹ Khương mà chỉ nhìn Khương Cầm: "Cô nói đi, cô thật sự nguyện ý sao? Ông nội của tôi có thân phận gì, quen biết bao nhiêu người, cô nhất định biết. Nếu như nói bệnh tình của mẹ cô vẫn còn có một tia hi vọng cuối cùng, vậy thì nó chắc chắn là nằm ở trong tay tôi. Hơn nữa mặt của cô cũng không phải chỉ có thể như vậy."
Lưu Khả dùng ngón tay vẽ theo hình dạng khuôn mặt của nàng giữa không khí, "Lên mạng tra thử, cô sẽ biết là mặt của cô có thể khôi phục, nhưng là phải có tiền. Cô vẫn luôn rất thông minh, tôi tin tưởng cô sẽ có sự lựa chọn chính xác."
Rút ra hai tờ khăn giấy, tùy tiện lau chùi mấy vết ố bẩn trên quần áo, sau đó Lưu Khả cùng luật sư rời đi.
"Con đừng có tin lời ả." Mẹ Khương phát hiện con gái mình có điểm khác thường, nàng thật sự là đang suy xét đề nghị của Lưu Khả, "Mẹ vốn cũng không còn sống được mấy tháng, không cần vì mẹ mà bỏ qua cho ả! Hơn nữa con phải hiểu, ả tại sao muốn phóng hỏa sau đó lại đến giúp con, ả sẽ không như thế, ả không phải thật tình! Ả chẳng qua là không muốn bị ngồi tù!".
Khương Cầm ngược lại đem bàn tay mẹ mình ngăn lại: "Mẹ, để cho con yên tĩnh một lát."
"Tiểu Cầm......"
Khương Cầm khóa trái cửa phòng ngủ tự nhốt chính mình bên trong một ngày một đêm không ăn không uống, mẹ nàng nói thế nào nàng cũng không đi ra.
"Tiểu Cầm! Mẹ đã sống đủ rồi, mẹ không bận tâm khi nào sẽ chết, mẹ chỉ muốn họ Lưu kia phải đối diện với pháp luật!"
Khương Cầm rốt cuộc cũng mở cửa ra, nàng nói: "Con nghĩ thông suốt rồi. Chuyện này mẹ không cần nhúng tay vào, cứ giao cho con đi."
"Tiểu Cầm! Con sao lại ngu ngốc như vậy! Lời nói của cái loại người đó mà con cũng tin sao? Vĩnh viễn cũng không được tin tưởng hung thủ giết người! Nếu bọn họ có lòng thành, có lương tâm cơ bản sẽ không làm ra chuyện như vậy! Ả không có tính người! Con không thể tin tưởng ả! Con nếu muốn làm vậy! Mẹ chết cũng sẽ không nhắm mắt!"
Khương Cầm gương mặt chết lặng không có bất cứ cảm xúc nào, nước mắt lại không thể khống chế mà rơi xuống: "Đừng lấy cái chết ra uy hiếp con nữa, mấy năm nay con nghe đã quá đủ rồi. Mẹ, mẹ còn không hiểu sao? Ả nói đúng, chúng ta là cái gì chứ? Đối với ả mà nói chúng ta chỉ là con kiến, đối với thế giới này mà nói chúng ta ngay cả một hạt bụi cũng không bằng, nhưng con chỉ có một cuộc đời này. Cho dù ả vào tù thì như thế nào?
Cho dù là tự tay giết chết nàng, con cũng không có cách nào cầm kiếm được nữa, mặt của con cũng sẽ không trở lại hình dạng của trước kia được nữa. Cuộc sống của con đã bị hủy hoại rồi, con đã không còn là con nữa......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!