"Vậy là người bạn lúc nhỏ kia bởi vì chuyện cô chỉ điểm cảnh sát tố giác nàng mà canh cánh trong lòng, để không phải ngồi tù, nên chạy đến nhà cô phóng hỏa diệt khẩu cũng không phải không có khả năng a." Ngọc Chi suy tư một chút, "Không, hẳn là vô cùng có khả năng. Cô nói xem, cô mở miệng đi a! Cô muốn báo cảnh sát thì lén báo đi a! Còn cùng nàng nói cái gì! Cho người theo dõi đi a!".
Du Hân Niệm lơ đễnh: "Mục đích của tôi cũng không phải là chuyện nàng có ở tù hay không, để cho nàng nhận thức được chính mình đã làm sai cái gì mới là chuyện quan trọng hàng đầu. Hơn nữa kỳ quái chính là, tôi ở trên mạng thấy có một trang báo đưa tin trong đó người được phỏng vấn dùng tên giả, lấy giọng điệu của Khương Cầm lại còn nói kẻ phóng hỏa là tôi, nói tôi sợ nàng trong trận đấu kiếm vượt qua tôi, lòng sinh ghen tị mới hướng nàng hạ độc thủ. Khi nàng có khả năng trở thành đối thủ của tôi thì tôi cũng đã nghỉ thi đấu rồi, cho dù không giải nghệ thì tôi cũng sẽ không xem nàng như đối thủ cạnh tranh, căn bản là sẽ không để ý nàng." Du Hân Niệm lúc ấy nhìn thấy được bài phỏng vấn đó đã cảm thấy hết sức cổ quái.
"Theo lý mà nói nàng bị người ở trước mặt tưới xăng, chẳng phải sẽ nhìn thấy được bộ dáng của người nọ sao? Cho dù là thời gian tưới xăng quá ngắn, thì từ lỗ mắt mèo cũng phải thấy được chứ."
Ngọc Chi nói: "Có thể là người tưới xăng đã che mặt thì sao?".
"Nếu người tưới xăng che mặt, chẳng khác nào viết lên trên trán hai chữ 'Kẻ xấu', có cho nàng mượn lá gan nàng cũng sẽ không mở cửa."
"Đúng a......" Ngọc Chi bộ dáng có chút nghiêm túc còn ánh mắt trở nên khó hiểu, "Vậy...... Là chuyện gì xảy ra?".
Du Hân Niệm cau mày im lặng, dưới ngọn đèn mờ tối nàng đột nhiên quay đầu, sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm Ngọc Chi.
"Sao lại nhìn tôi như vậy a?" Ngọc Chi bị thần sắc của nàng hù dọa.
"Trừ phi các nàng đã có thỏa thuận." Du Hân Niệm giống như đang nói chuyện với Ngọc Chi, lại giống như là đang cãi lý với chính mình.
"...... Cô nói là được rồi, có thể đừng dọa người không?" Ngọc Chi kháng nghị, "Cô nói các nàng đã có thỏa thuận? Thỏa thuận cái gì?".
Du Hân Niệm không trả lời, đóng cửa ban công đi vào trong, Ngọc Chi tiến vào theo. Còn tưởng rằng nàng có chuyện gì bí mật phải vào nhà nói, ai ngờ Du Hân Niệm nhanh chóng thay quần áo, cầm điện thoại di động liền đi ra ngoài.
"Đã trễ thế này cô đi đâu vậy?" Ngọc Chi hỏi.
Du Hân Niệm vẫn như trước không để ý tới nàng, lao xuống lầu, đón xe mở cửa bước vào: "Bác tài, đến tòa nhà học viện thể dục thể thao."
"Được."
Ngọc Chi thật vất vả mới đuổi kịp bước chân của nàng cũng chui vào trong xe, đi theo nàng cùng đến tòa nhà học viện thể dục thể thao. Du Hân Niệm trả tiền xuống xe, bước chân vội vàng đi vào trong tòa nhà học viện, Ngọc Chi tiếp tục bám gót theo sau.
Cô nãi nãi này bình thường làm việc không nói tiếng nào, hoàn toàn không biết được trong cái đầu kia của nàng đang suy nghĩ những gì. Lúc mang theo nàng trở về nhân gian Ngọc Chi cảm thấy chính mình vẫn là chiếm vị trí chủ đạo, nhưng hơn một tháng này ngược lại đã trượt dốc trở thành tiểu lâu la......
Nhất định phải giám sát chặt chẽ nàng, chỉ chớp mắt một cái đều có thể cùng họ Phó kia liên hệ, nếu không quản chặt không chừng sẽ thủy mạn Kim Sơn*.
(*Thủy mạn Kim Sơn: đại ý là nước tràn bờ đê)
...... Tầng 81-82 Quốc Thái Kim Điển, văn phòng Mystery.
Ánh đèn hành lang ban đêm vừa an tĩnh lại vừa lạnh lẽo chiếu lên tấm thảm màu vàng nhạt, không một bóng người.
Cánh cửa chính của văn phòng đóng chặt, từ bên ngoài nhìn trộm một chút cũng không thấy được động tĩnh bên trong.
Trong phòng không bật đèn, trong bóng đêm mơ hồ có thể nhìn thấy được hai bóng người.
Tại bốn góc phòng có bốn ngọn nến màu trắng vừa to vừa dài. Ngọn lửa nhấp nháy lúc sáng lúc tối, rõ ràng đã đóng hết các cửa, nhưng lại có từng đợt gió lạnh thổi tới làm lung lay ánh nến.
Lâm Trạch Bạch sau khi đốt nến xong liền lui ra ngoài, chỉ còn Phó Uyên Di ngồi ở bên trong cái ký hiệu cổ quái ở giữa phòng.
Lâm Cung từ trên vai của nàng yếu ớt hiện lên, hỏi: "Cậu xác định muốn làm như vậy sao? Kiên quyết muốn từ Minh phủ túm lấy đám ác quỷ của hơn 5 năm trước đến đây...... Cậu nhiễm phong hàn còn chưa khỏe lại, đúng thời điểm suy yếu nhất dễ bị thứ không hay ho thừa dịp nhập vào, ngộ nhỡ có xảy ra sơ xuất gì, cậu sẽ phải gánh tội lớn."
Phó Uyên Di vẫn không do dự: "Trong lòng tớ đều hiểu rất rõ. Kính nhờ."
Lâm Cung đảo mắt xem thường, thở dài nói: "Được rồi. Bắt đầu đi."
Phó Uyên Di hai ngón tay kẹp một lá bùa màu vàng, cắn rách ngón tay bên kia, dùng máu vẽ ký hiệu lên lá bùa, ném lên giữa không trung, cuối cùng nó bốc lên một ngọn lửa màu xanh lam u ám. Đến lúc lá bùa bị lửa xanh thiêu trụi chẳng còn lại gì, Lâm Cung một ngụm nuốt vào ngọn lửa xanh lam kia, ánh sáng trắng bao quanh toàn bộ thân thể dần dần biến thành màu xanh lam, trong phòng tràn ngập quỷ khí của nàng.
Quỷ khí nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, mái tóc màu trắng của nàng xõa đầy trên đất, quỷ khí đã bao trùm khắp toàn bộ thành phố G.
Quỷ khí từ trên mặt đất chậm rãi thẩm thấu vào bên dưới lòng đất, vây lấy từng nguyên tử nhỏ nhất trong toàn bộ lòng đất. Tất cả các loài quỷ trong nội thành đều dừng bước, nhìn về hướng trung tâm phát ra quỷ khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!