Chủ nhân văn phòng Mystery quả là có tiền có thế, chọn địa chỉ ở khu vực ven biển có tầm nhìn tốt nhất thành phố G. Nếu như ví vùng duyên hải CBD là trung tâm tài chính của thành phố G, vậy thì tòa nhà 100 tầng cao chọc trời kia
- Quốc Thái Kim Điển
- chính là trung tâm của trung tâm. Nghe nói tòa nhà này vừa được xây dựng cách đây ba năm, trở thành dấu ấn mới của thành phố G, còn tòa nhà ngày trước thuộc về tập đoàn Lotus nằm ngay bên cạnh nó, thấp hơn một khoảng, đã lộ vẻ cũ kỹ hết thời.
Tòa nhà Quốc Thái Kim Điển có kiến trúc hình bán nguyệt, ba mặt hướng biển, tầm nhìn rộng rãi. Sáng sớm có thể ngắm mặt trời mọc, buổi tối có thể ngắm trăng trên biển. Sau lưng là núi cao trước mặt là nước biếc, còn có con đường ven biển uốn cong ôm lấy, tòa nhà này chính là nơi phong thủy tốt nhất trong toàn thành phố G.
Văn phòng Mystery độc chiếm hai tầng ở Quốc Thái Kim Điển – tầng 81 và tầng 82, vị trí hoàng kim trong khu vực hoàng kim.
Màn hình cảm ứng trong thang máy phát ra một giọng nữ thông báo, thang máy đi lên rất vững vàng và nhanh chóng. Đến tầng năm phía trên liền có thể ngắm nhìn được phong cảnh, nếu không phải cảnh sắc thay đổi, thật đúng là không biết chính mình đang đứng giữa trời với độ cao cả trăm mét, nhịp tim đập còn chưa kịp tới mức hỗn loạn thì Du Hân Niệm đã tới trước cửa văn phòng rồi.
Cửa chính văn phòng rộng mở, không có lễ tân, trên cửa có dòng chữ "MYSTERY" màu đen được viết theo kiểu thư pháp vừa mộc mạc vừa cương nghị. Trước khi đến đây Du Hân Niệm còn đang suy nghĩ nơi này được bài trí thành bầu không khí kỳ quái như thế nào, không nghĩ tới nơi này lại vô cùng hiện đại và nghiêm túc, không giống như văn phòng trừ tà, mà giống sở pháp vụ hơn.
Nàng đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi: "Có ai không?".
Không có ai đáp lại nàng.
Nàng vừa nói: "Xin chào?" vừa chậm rãi đi vào trong. Vừa bước vào thì nhìn thấy đối diện nàng chính là cửa sổ sát đất thật lớn cao 6 mét, bức màn dày màu vàng nhạt được kéo ra hai bên buộc giữ gọn gàng, phóng tầm mắt nhìn ra liền thấy được cảnh sắc tươi đẹp mùa đông treo trên mặt biển tĩnh lặng, trời xanh biển xanh, phong cảnh thần tiên. Tầng 81 và tầng 82 nối thông nhau, không gian được nới cao trông có vẻ trang nghiêm, giống như một giáo đường.
Du Hân Niệm ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, chùm đèn thủy tinh kiểu châu Âu trên đỉnh đầu kia nếu như nện xuống khẳng định có thể vỡ đầu chết người, không chừng chính là cơ quan ám khí của lão bản nơi này.
Bên tay trái là cầu thang xoắn ốc màu vàng dẫn lên lầu, ngay bên cạnh đó là một cái thang máy. Ghế sofa, bàn làm việc, giá sách, còn có một cái tủ lạnh cực lớn cùng với một cái máy điều hòa kiểu đứng. Tầng này vô cùng rộng lớn, vật dụng thì ít, khoảng cách giữa các vật dụng cũng rộng, nhìn qua đúng là phòng tiếp khách, nhưng lại có vẻ quá mức lạnh lẽo.
Trên bàn làm việc có một bộ máy vi tính, bên cạnh máy vi tính có một chiếc loa nhỏ, từ chiếc loa duy nhất trong văn phòng lớn như vậy phát ra âm thanh đọc tin tức từng hồi:
"Hôm nay trời quang, nhiệt độ cao nhất là 8 độ, nhiệt độ thấp nhất là -6 độ, gió mạnh cấp 2 đến cấp 3...... Tin tức xã hội, cột thứ 1 dòng thứ 3, tiêu đề, cụ già 70 tuổi thần bí chết trong nhà, nửa năm sau mới được phát hiện. Nội dung......"
Du Hân Niệm vẫn là lần đầu tiên chứng kiến chiếc loa không dùng để phát nhạc mà là phát tin tức.
"Xin chào cô?" Một cô gái tóc ngắn từ trong phòng vệ sinh vội vội vàng vàng bước ra, "Cô là Vương tiểu thư hôm qua đã hẹn trước?".
Du Hân Niệm xoay người lại, trông thấy một cô gái mắt to môi mỏng, đeo một cặp kính khuôn tròn màu đồng, một đầu tóc ngắn màu nâu tựa như kẹo bông vừa uốn xoăn vừa xõa bồng bềnh. Tóc mái trước trán có hơi dài, che khuất một phần ánh mắt, hai lỗ tai xinh xắn ngược lại lộ ra ngoài, hai chiếc bông tai kim cương lóe sáng vô cùng bắt mắt.
"Xin chào cô, chính là tôi hẹn trước." Du Hân Niệm có thể nhìn ra được nàng ta không phải là lão bản ở chỗ này.
"Thật ngại quá, văn phòng chúng tôi ít người, tôi chỉ mới rời đi trong chốc lát......" Cô gái tóc ngắn đối diện khách khí bắt tay với nàng, "Tôi tên là Lâm Trạch Bạch, là thư ký của Phó tiểu thư. Nàng lúc này hẳn là đã thức dậy rồi, cô ngồi xuống trước đi, tôi đi lên gọi nàng xuống."
Du Hân Niệm vẻ tươi cười còn ngưng đọng trên khuôn mặt, cái tay đang vươn ra cũng trở nên cứng ngắc.
Đợi đã, ai chứ? Phó tiểu thư? Du Hân Niệm theo bản năng hướng tầm mắt lên trên lầu — chẳng lẽ là tên hỗn đản mồm mép kia? Thế giới này lại có thể nhỏ bé như vậy ư?
Lâm Trạch Bạch mang một tách cà phê nóng đến đưa cho nàng, âm thầm đánh giá nàng một phen sau đó đi lên lầu.
Du Hân Niệm cầm tách cà phê, đứng ngồi không yên.
Không không không, bình tĩnh một chút, họ "Phó" nói như thế nào cũng không được xem là dòng họ quá phổ biến, cho dù vừa là họ Phó lại vừa là nữ thì cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, đúng, chắc chắn là như thế. Bình tĩnh, bình tĩnh. Du Hân Niệm tự xoa dịu chính mình........ Cũng đều là hành nghề thần côn*, trùng hợp có thể hơi quá nhiều rồi không?
(*Thần côn: một cách gọi khác của người làm nghề pháp sư, thầy phong thủy... đại loại thế)
Du Hân Niệm nghĩ ngợi đến sắp căng da đầu, đặt tách cà phê trở lại trên bàn trà, dự tính đi trước một bước. Tuy rằng lỡ hẹn là rất thất lễ, nhưng Ngọc Chi khi đi đã đặc biệt dặn nàng tránh xa họ Phó kia một chút, hiện tại nàng không chỉ không tránh xa một chút ngược lại còn tự dẫn xác đến tận cửa. Lỡ như có phát sinh chuyện gì, nàng sẽ trở thành ví dụ điển hình trong sách giáo khoa nói về việc mắc sai lầm vì ngu, Ngọc Chi có lẽ sẽ cười nàng suốt ba đời ba kiếp.
Cầm lấy túi xách nhanh chóng hướng ra cửa, vào khoảnh khắc nàng sắp sửa bước ra khỏi cửa thì bất chợt cái cổ bị siết chặt, cả người bị kéo ngược về sau, vừa vặn ngã vào trong ghế sofa.
Âm thanh "leng keng" phát ra từ cái chuông vô hình, Du Hân Niệm bị ngã chổng vó không phân biệt được đâu là trời đâu là đất, nhưng cũng không tính là đau. Giữa trận choáng váng quay cuồng cảm giác có hai người từ thang máy đi xuống, hướng đến chỗ nàng.
"Cái ghế sofa này chất lượng tốt vượt ngoài dự kiến của tôi nha. Tiểu Bạch, về sau cứ tìm mua đúng thương hiệu này nha."
Thanh âm vừa quen thuộc lại vừa đáng ghét, còn chưa nhìn thấy mặt đã có một luồng hơi thở đáng ghét đập vào mặt rồi. Miệng mồm ti tiện như vậy, trừ bỏ cái kẻ đã trộm Tam Xuyên Linh Trượng của nàng thì còn ai vào đây nữa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!