Sáng sớm, đỉnh núi Phúc Minh, thành phố G.
Núi Phúc Minh là ngọn núi cao nhất ở nội thành thành phố G, vào mùa hè buổi tối ở đây có rất nhiều người, mọi người đều rất thích đến đây ngắm cảnh đêm, tiện thể ngồi tâm sự chuyện đời, thả thính lẫn nhau một chút. Đến sáng sớm mùa đông, gần như không một bóng người, trên đỉnh núi dày đặc sương mù gió lạnh thấu xương, mấy nhánh cây khô héo múa may loạn xạ trong gió, nói không chừng đúng lúc còn có thể nhìn thấy quỷ.
Một chiếc Audi S8 màu đen xuyên qua màn sương mù chạy đến, dừng ở ven đường. Ngay bên cạnh đó đã sớm có một chiếc Bentley lẳng lặng đứng chờ.
Phó Uyên Di bước ra từ ghế sau của chiếc xe Audi kia, ngồi vào ghế sau của chiếc Bentley. Người phụ nữ đeo khẩu trang ngồi trong xe Bentley lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng một cái, lấy ra một cái túi da nhỏ đựng hồ sơ đưa qua cho nàng.
"Bên trong là toàn bộ tư liệu về nàng, cùng với số tiền đặt cọc." Người nọ nói.
Phó Uyên Di cũng không mở túi hồ sơ ra: "Chuyện này đã qua đi nhiều năm, vì sao bây giờ mới điều tra?".
Người phụ nữ đeo khẩu trang trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Vốn nghĩ là chuyện này đã trôi qua, nhưng gần đây đột nhiên lại xảy ra chút chuyện kỳ quái. Tôi cảm thấy băn khoăn trong lòng, lại càng không cam tâm, nếu chuyện này tìm không được đáp án, tôi có chết cũng sẽ không nhắm mắt. Tôi nghe Phạm cảnh quan nói, cô có thể giải quyết được tất cả những chuyện mà người khác không thể giải quyết, ngay cả cảnh đội bọn họ cũng cần đến sự hỗ trợ của cô. Tôi rất hiếu kỳ, cũng tràn đầy mong đợi."
Nàng ta chăm chú nhìn Phó Uyên Di, ánh mắt ẩn giấu tia gợn sóng,
"Phó tiểu thư, cô là hi vọng cuối cùng của tôi."
...... Thời điểm Du Hân Niệm tỉnh lại chóp mũi và tứ chi đều đã bị đông lạnh đến mất hết cảm giác, một nửa thân mình nằm dưới mặt đường, nửa còn lại nằm vắt trên lề đường, cả người uốn cong lại, thắt lưng cũng sắp gãy đến nơi.
Tối hôm qua nàng té ngã thành tư thế nào thì sáng nay tỉnh dậy chính là ở tư thế đó, ngay cả một ngón tay cũng chưa từng thay đổi.
Nàng muốn đứng dậy, xương cốt tứ chi đều đã muốn đông lạnh thành băng đá, không khí lạnh tỏa ra, khom người cũng khom không được.
Ngọc Chi đổi tư thế treo ngược trên cành cây ven đường, tóc đổ thẳng xuống, dáng vẻ này có chỗ nào giống nhân viên công vụ, rõ ràng là một con quỷ treo cổ.
"Tôi cả đêm đều nằm ở đây sao?" Du Hân Niệm khổ sở ngẩng đầu nhìn nàng.
Ngọc Chi gật đầu.
"Cô không đem tôi kéo đi?"
"Tôi kéo cô đâu có được, cho dù cô tỉnh hay không tỉnh."
"Cũng không có ai cứu tôi!"
"Đúng vậy. Có ba người đi ngang qua, hai người liếc mắt nhìn cô một cái, bỏ đi. Một người khác bị dọa sợ, chạy mất."
Vài lời ít ỏi, hiện tại thói đời thay đổi khó lường.
Du Hân Niệm thật vất vả mới đứng lên được, vịn vào cột điện vừa thở hổn hển lấy hơi vừa giậm giậm lắc lắc chân, giậm hơn cả chục cái mới bắt đầu có chút cảm giác lại.
Sáng sớm rét lạnh, toàn thân vừa bầm tím vừa dính đầy bụi đất, nàng vậy mà lại nằm ngay đơ suốt một đêm bên ngoài, cũng chưa bị chết cóng...... Có nên nói là chính mình có sức sống kiên cường hay không? Hôm nay còn phải đi làm, Du Hân Niệm phải nhanh chóng đón xe quay về khách sạn. Nàng muốn sưởi ấm! Nàng muốn tắm nước nóng! Lấy điện thoại di động ra định gọi xe taxi — nàng thật sự yêu thích công nghệ hiện đại tiện lợi, chỉ cần thao tác ngón tay vài cái, xe liền chạy đến — ấn nút, màn hình tối đen.
Du Hân Niệm: "......"
Ấn lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Hình như, hết pin.
Ngọc Chi bay bay ở sau đầu nàng: "Thực thảm."
Du Hân Niệm giận dữ, đột ngột quay phắt đầu lại muốn mắng chửi nàng ta, chỉ nghe thấy bên hông kêu lên "răng rắc", một trận đau nhức khiến nàng hồi lâu cũng không nói nên lời, đỡ thắt lưng chỉ vào Ngọc Chi, nước mắt lay đọng xung quanh hốc mắt: "Cô...... Đi đem Tam Xuyên Linh Trượng kia về!".
"Cũng đã gãy rồi, còn muốn lấy về a?"
"Nói lời vô ích! Gãy cũng phải lấy! Lỡ như có biện pháp nối liền lại thì sao!"
"Lấy thì lấy, phát cáu như vậy làm gì chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!