Chương 22: Kẻ Khốn Khiếp Nào Lại Giở Thủ Đoạn Nham Hiểm!

Người ba hời tức giận rồi, không cần biết thường ngày Tào Phân không thích ông ta đến thế nào, nghĩ ra bao nhiêu biện pháp hút cạn máu ông ta, đến lúc này nàng cũng phải đi xoa dịu ông ta. Dù sao thì Tào Phân vẫn còn chút sáng suốt, nếu Sử Quân thực sự bỏ mặc nàng, đừng nói là không ở lại khách sạn này được nữa, bị đói chết cũng chẳng quá ngạc nhiên.

Giữa trưa hôm nay Sử Quân sẽ đến khách sạn M dự họp, Tào Phân biết vợ ông ta phải đi làm, con trai thì đi học, đúng là thời cơ tốt để khoe mẽ, từ sáng sớm đã canh ở dưới nhà Sử Quân đợi ông ta bước ra.

Sử Quân mang theo cặp táp đi ra xe, lúc trông thấy Tào Phân kỳ thực trong lòng cảm thấy có chút phiền, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi ngồi vào trong xe.

Tào Phân liền đuổi theo giành lấy vị trí tài xế: "Để con lái xe, ngài ngủ một chút đi, trời còn sớm."

Gần đây Sử Quân bận rộn công việc quả thực là ăn ngủ không ngon, thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Tào Phân ngọn lửa tức giận trong lòng cũng dịu đi không ít, ngồi dựa người ra sau ghế chợp mắt một chút.

Ngọc Chi đang treo lơ lửng trên nhánh cây ven đường, nhìn xe của Sử Quân chạy đi, thân thể từ từ biến mất......

Sử Quân dọc trên đường đi ngủ không được, nhưng nhờ thế mà ánh mắt bớt đi chút ít tơ máu cũng tốt. Không cần lái xe cũng giảm bớt được tức giận, đầu óc thả lỏng lại nhớ tới chút chuyện cũ cùng mẹ của Tào Phân, càng cảm thấy đó chính là một cái gai trong cuộc đời mình, một đoạn lịch sử đen tối không muốn nhớ lại. Ngày xưa ông chẳng qua là nhất thời kích động tinh trùng xông lên não, đàn ông ai mà không có nhu cầu sinh lý?

Kết quả sau một lần gần gũi với Tào Thúy Lan, nàng ta vậy mà lại mang thai...... Sử Quân đương nhiên không thể nào cưới một cô gái quê mùa làm vợ, nhưng từ nhỏ ba ông đã dạy ông, làm đàn ông phải biết chịu trách nhiệm, bất kể đã phạm phải lỗi lầm gì cũng đều do chính mình tạo nghiệt, phải có can đảm đối mặt. Cho nên sau này khi Tào Phân tìm đến ông, ông cũng không nhiều lời, vẫn chấp nhận bù đắp cho Tào Phân và mẹ nàng. Nhưng hai mẹ con này có lòng tham không đáy, bây giờ còn ngang nhiên nháo đến tận nhà ông, nếu đối phương bất nhân cũng đừng trách ông bất nghĩa.

Phải, tôi là một người ba đốn mạt, vậy cô chẳng phải cũng là đứa con gái đốn mạt sao?

Sử Quân không ngủ, suốt trên đường đi đều là giáo huấn Tào Phân, cảnh cáo nàng nếu còn muốn tiếp tục ở lại khách sạn thì đừng có gây chuyện nữa. Chuyện lần trước ở nhà hàng Tây Âu đánh người báo hại ông ta vừa đền tiền vừa trả nợ ân tình, còn tổn hại mặt mũi: "Còn gây rắc rối nữa thì mày tự động cút đi cho tao, tao cũng không rảnh rỗi như vậy đi hốt phân dùm mày."

Tào Phân trong lòng thầm mắng Sử Quân vô lương tâm, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói như vậy, không nhịn được mà nói: "Biết rồi, ông cũng đã càm ràm bao nhiêu lần rồi."

Xe giảm tốc độ khi còn cách khách sạn M 5km, điện thoại di động của Tào Phân vang lên, người gọi đến là Rudy.

"Alô." Tào Phân hỏi, "Hôm nay ả còn không ra khỏi khách sạn sao? Hửm? Ra rồi? Như vậy...... Lúc nào?".

Sử Quân liền mắng nàng: "Đang lái xe còn nghe điện thoại cái gì! Sợ tao chết quá trễ sao hả?!".

Tào Phân suýt chút nữa thì bóp nát tay lái. Rudy nói vừa rồi Vương Phương không biết đã tiếp điện thoại của ai, hẹn giữa trưa đi ăn cơm ở căn tin đối diện khách sạn, chắc chắn lát nữa hết giờ làm sẽ đi. Tào Phân cúp điện thoại, nhìn nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa.

Từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Sử Quân một cái, được, ông không cho tôi ở trong khách sạn gây chuyện, tôi ở bên ngoài gây chuyện ông còn có thể nói được cái quỷ gì đây?

Chân đạp thắng "két" một tiếng, Sử Quân ngồi phía sau thiếu điều muốn bay người tới đập vào tấm kính chắn gió.

"Mẹ......" Sử Quân phải nỗ lực hết sức mới đè nén lại một tiếng chửi thề. Trong đầu đứa con gái này toàn là bã phân hay sao vậy? Sử Quân phẫn nộ, giống hệt mẹ nàng! Không có đầu óc! Còn không có được bộ dạng xinh đẹp của mẹ nàng hồi trẻ nữa chứ!

Thực tế là Tào Phân lái xe còn 1km nữa đến nơi lại bị chặn đứng, cả một hàng xe dài phía trước dường như không hề nhúc nhích. Tào Phân trong lòng lo lắng, sợ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đón đầu Vương Phương, mà Sử Quân lúc này lại ngửa mặt nằm ngủ ở ghế sau.

Vất vả lắm mới đến được vùng phụ cận khách sạn M, còn chút nữa là có thể đưa Sử Quân đến tận cửa rồi, chỉ còn cách mấy bước vậy mà lại kẹt ở chỗ này.

Tào Phân nhìn đuôi xe Audi phía trước cũng đâm chán, trở nên đứng ngồi không yên, vươn đầu ra phía trước nhìn xung quanh, nhìn thấy một chiếc xe Toyota đang đậu ngay trước cửa chính khách sạn, mấy tên bảo vệ và gác cửa đều hành xử giống như một lũ ngốc, sao không bắt nó chạy đi?

Trong khi Tào Phân đang bừng bừng bốc hỏa trong lòng thì đúng lúc nhìn thấy Vương Phương đang đứng bên trong đại sảnh gọi điện thoại, bước chân chần chừ càng lúc càng gần cửa chính khách sạn. Nàng mang theo túi xách trên tay, nhất định là muốn đi ra ngoài.

Đến đây!

Tào Phân thật muốn quăng xe mà đi, nhưng ba nàng còn đang ngủ ngáy thành tiếng, lỡ như tỉnh dậy phát hiện mình bị bỏ mặc ở đây còn không đem nàng xé xác thành trăm mảnh?

Thực sốt ruột...... Chiếc Toyota phía trước sao còn không chịu chạy đi chứ!

Ngọc Chi bay ở sau lưng Du Hân Niệm nhìn dáng vẻ kệch cỡm của nàng giả vờ gọi điện thoại mà không thèm nhúc nhích, trong đầu cũng mờ mịt: "Sáng sớm bảo tôi đi theo dõi bọn họ, canh bọn họ ra khỏi cửa thì báo cho cô biết. Họ Tào kia cùng với ba cô ta đến rồi...... Cô rốt cuộc muốn như thế nào a? Cô lúc này đi ra ngoài còn không bị cô ta chém chết?".

Du Hân Niệm tươi cười không giảm, vẫn tiếp tục cầm điện thoại: "Gấp cái gì, trêu chọc cô ta thêm chút nữa đã."

Xem ra Tào Phân đã tức giận sắp đạt mức cảnh giới rồi, Du Hân Niệm cất điện thoại di động vào trong túi xách, chậm rãi đi ra cửa khách sạn, thậm chí đi qua ngay sát xe của Tào Phân.

Tào Phân lúc này hoàn toàn ngồi không yên, định mở cửa xe chạy đi, cuối cùng vẫn là nhờ lý trí và nỗi lưu luyến đối với phiếu cơm dài hạn mới giữ nàng lại được.

Đợi lát nữa đi, bình tĩnh, ả mập chết tiệt đó đi cũng không nhanh, chỉ cần đưa Sử Quân đến cửa để ông ta tự đi vào, quay xe lại truy đuổi Vương Phương cũng còn kịp! Sử Quân vừa mới cảnh cáo nàng đừng gây chuyện, chớ để bị nắm thóp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!