Chương 2: Đây Là Plan C

Mùa hè năm 2011, cách thành phố G về phía Nam 134km, trên hòn đảo tư nhân của Lô gia.

Chiếc du thuyền tư nhân "Lady Sheena" vừa mới chậm rãi xuất phát rời khỏi bờ, phía trước chính là địa điểm tốt nhất để lặn biển. Chiếc du thuyền rẽ sóng, nguồn động cơ mạnh mẽ dễ dàng thúc đẩy thân hình dài gần 60 mét của nó di chuyển về phía trước một cách khoan thai.

Trời xanh biển xanh, đúng là một ngày đẹp để ra khơi.

Một đám người trẻ tuổi tụ hội trên du thuyền, âm thanh cười vui hòa cùng hương rượu thơm nồng, so với sóng biển còn sảng khoái hơn.

Một chiếc trực thăng màu đen không biết xuất hiện từ lúc nào, lặng lẽ bay theo du thuyền, hướng đến giữa biển.

Đến điểm đích, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khiến cho mặt biển bất mãn cũng phải tỏa sáng, Lady Sheena vững vàng neo đậu giữa biển khơi mênh mông, tựa như một vị thục nữ tao nhã đang nằm nghỉ trưa.

Các khách mời đều tập trung trong bể bơi siêu lớn ở bong tàu để bơi lội, hoặc là nằm trên mái du thuyền vừa tắm nắng vừa uống rượu nói chuyện phiếm, mà chủ nhân của Lady Sheena là Lô Mạn lại đang đứng một mình ở trạm lặn.

Nàng vừa mặc trang phục lặn vừa hướng mắt nhìn lên bầu trời, chiếc trực thăng màu đen phát ra âm thanh vù vù vang rền, đang ở tít trên cao, dường như cũng không có ý định hạ độ cao.

Lô Mạn cầm kính lặn trong tay, hướng chiếc trực thăng nở nụ cười, phất phất tay.

"Cậu làm gì vậy? Chủ nhân bữa tiệc sinh nhật lại chuồn đến chỗ này, muốn xuống nước hả?" Tương Tranh Thanh lặng yên không một tiếng động bước đến, ly rượu trong tay nhẹ nhàng lay động, làn da trắng nõn bên ngoài bộ bikini hoàn toàn hiện ra trước mắt Lô Mạn.

Lô Mạn nhìn nàng một cái không trả lời, tiếp tục hướng chiếc trực thăng kia vẫy tay, ý bảo nó bay đến bãi đáp trực thăng trên du thuyền.

Tương Tranh Thanh nhìn theo hướng ánh mắt nàng, chiếc trực thăng kia tiếp tục xoay vòng vòng trên trời trong chốc lát rồi mới chậm rãi nhích đến gần.

Loại kiểu cách này, thái độ vừa kiêu ngạo vừa lập dị này, ngoại trừ Du gia đại tiểu thư thì còn có thể là ai.

Tương Tranh Thanh trong lòng thầm khinh bỉ, buồn bực uống cạn một ngụm rượu còn lại trong ly, Lô Mạn tươi cười tiến về phía bãi đáp.

Trực thăng vững vàng hạ độ cao, âm thanh ồn ào khi đáp xuống thu hút sự chú ý của các khách mời trên du thuyền khiến họ đều quay đầu lại.

Ngồi tại vị trí điều khiển trong khoang lái là một cô gái trẻ tuổi có mái tóc dài. Cô gái này không đội mũ phi công, chỉ mang một cặp kính râm, miệng nhai kẹo cao su, trên khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay tràn ngập vẻ khó chịu. Màu trắng tinh trên áo sơ mi được ánh mặt trời chói chang trên biển rọi sáng, tay áo xắn nhẹ lộ ra cổ tay nhỏ nhắn đang đeo một chiếc đồng hồ hiệu Universal Time, chính là món quà sinh nhật mà năm ngoái Lô Mạn đã tặng nàng.

Các nàng sinh cùng ngày cùng tháng, Lô Mạn lớn hơn nàng ba tuổi, hôm nay cũng chính là sinh nhật nàng.

Lô Mạn đứng bên ngoài khoang lái, vẻ tươi cười ưu nhã không hề suy giảm, cũng không thúc giục nàng mau chóng bước ra. Đôi mắt xinh đẹp cứ thế chăm chú nhìn nàng, trầm tĩnh lại ôn nhu. Thái độ tỏ ra cho dù nàng có làm gì cũng đều chiều theo này ngược lại khiến cho người đang ngồi trong khoang lái nhịn không được "hừ" một tiếng mở cửa ra.

Nàng và Tương Tranh Thanh liếc nhau, còn chưa kịp thốt ra một lời móc mỉa, thì cả đám bạn bè đều đã xông tới:

"Cậu được lắm, năm ngoái là bay trên vách núi mừng sinh nhật, năm nay còn chơi cả trực thăng!"

"Cậu đến muộn, phạt!"

"Phạt rượu phạt rượu!"

Người vừa xuất hiện cũng giống bọn họ đều là khách mời, nhưng trong nháy mắt lại trở thành tiêu điểm của mọi người.

Một đám bạn chí cốt ồn ào bỡn cợt, người bị vây quanh quấy rối còn chưa tỏ vẻ quan tâm, Lô Mạn liền nhịn không được chủ động mở miệng giải vây: "Đừng ầm ĩ nữa, các cậu biết rõ tửu lượng của Tiểu Niệm không được tốt mà."

"Ôi chao! Đây quả là giấm chua hòa cùng mật ngọt bùng nổ nha, hương vị cũng thực đậm." Người thì nâng má chiêm ngưỡng, người thì ôm ngực, đều bị câu nói của nàng làm xao xuyến lòng.

"Chỉ biết hôm nay các cậu lại muốn ân ân ái ái. Hàng năm bọn mình đều bỏ mặc một hai ba bốn năm sáu bà vợ ở nhà đợi mình, còn các cậu thì ngược lại hàng năm đều không chịu xuống tắm nắng cho đã. Khá lắm, dù sao thì mình cũng đã mang đến mấy thùng rượu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, muốn màu nào cũng có, không say không về!"

"Được rồi, cậu còn nhớ năm ngoái không? Rốt cuộc người đầu tiên nôn thốc nôn tháo chính là cậu, mình vừa mới bơi lên thiếu chút nữa là cậu nôn đầy đầu mình rồi. Nếu không phải mình may mắn thì cậu đã thành thức ăn cho cá rồi".

"Đừng có chọc ngoáy mình được không? Lúc đó đều là tại cậu không tập trung ra sức, với tửu lượng của Tiểu Mạn thì chúng ta phải hợp lực lại mới chống đỡ nổi."

......

Một đám người đều uống đến say mèm, sắc mặt phiếm hồng, ngày thường đều là công tử tiểu thư của những tập đoàn tài chính không ai dám quản, giờ phút này ăn mừng sinh nhật của bạn bè ngang hàng lại không có người giám hộ khiến họ tha hồ bát nháo đến tận trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!