Cả một buổi chiều Du Hân Niệm đều cảm thấy không thoải mái, trong dạ dày giống như óc ách đầy nước, khiến nàng phải chạy vào phòng vệ sinh nôn khan mấy lần.
Đồng nghiệp đi ngang qua thấy nàng tiều tụy như vậy, tận tình thăm hỏi lại còn cẩn thận khuyên nhủ nàng: "Gầy một chút cũng tốt, nhưng mà phải chú ý đến phương pháp a, đừng tự phá hủy thân thể mình."
Du Hân Niệm gượng cười cũng không nổi, cố gắng giữ vững sinh lực cho đến lúc tan ca, điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
Chủ nhà: Cô cái đồ béo phì không biết xấu hổ! Nếu không dọn đi tôi sẽ cho người đến tống cô ra ngoài!
Du Hân Niệm thả điện thoại xuống một bên, mệt mỏi đi vào phòng thay đồ để thay quần áo, một chút khí lực cũng không có, thầm nghĩ mau chóng về nhà ngủ.
"Này."
Lúc đi ngang qua đại sảnh, Rachel gọi nàng lại.
"Túi xách này, cảm ơn nhé." Rachel giơ cái túi xách lên, "Lần sau nếu còn có mấy chuyện thế này, nhớ đến tìm tôi."
Du Hân Niệm miệng méo xệch, xem như tươi cười đáp lại.
Ngồi trên xe taxi đã đặt trước, Du Hân Niệm dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Này, Phương Phương, cô có ổn không?" Ngọc Chi ngồi vào bên người nàng, "Vừa rồi tôi đi thám sát một chút, cách khách sạn M hai dãy phố có một công viên, không có ai trông coi quản lý, môi trường cũng không tệ lắm. Cô nói chúng ta có nên đến đó sớm một chút để chiếm chỗ không?".
Du Hân Niệm thật nỗ lực mới mở mắt ra được, ném cho nàng một ánh nhìn ngờ vực.
"Chủ nhà lập tức sẽ đuổi cô đi, chẳng lẽ cô thật sự muốn đi ngủ gầm cầu? Ở chỗ đó đều là mấy gã lang thang, liếc một cái cảm thấy không ưa mắt liền vung đao múa kiếm, rất đáng sợ. Công viên thì được, cảnh vật tuyệt đẹp không khí trong lành, mấy băng ghế dài trong đó ngủ cũng thoải mái."
Du Hân Niệm khẽ đảo mắt, lại ngoảnh đầu trở về.
"Cô nói cái người như cô, sao mà cái gì cũng không để ý vậy! Tôi là đến giám sát để cô nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện sớm theo tôi trở về đầu thai, không phải là bảo mẫu của cô!"
Du Hân Niệm trong đầu ong ong, vậy mà Ngọc Chi lại còn ở đó thao thao bất tuyệt, giống như toàn thân đều dán đầy miệng. Nếu như không phải là chạm không được vào nàng thì thật muốn lấy băng keo dán chặt toàn thân nàng từ trên xuống dưới rồi.
Về tới nhà, Du Hân Niệm cố gắng chống đỡ đi tắm rửa một chút, trước khi thể lực cạn kiệt đã bò trở lại giường. Nàng không còn đủ sức để ghét bỏ cái giường vừa lạnh vừa cứng này nữa, cứ thế đánh một giấc say sưa.
Cảm giác mình ngủ rất sâu, giống như đang nằm ngủ ở nơi sâu thẳm nhất của vũ trụ, bất cứ thứ gì cũng không thể chạm đến nàng, quấy rầy giấc ngủ của nàng.
Tựa hồ nghe thấy tiếng la hét ồn ào của Ngọc Chi, xa xăm giống như là ở bên ngoài dãy ngân hà. Du Hân Niệm trở mình một cái, tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau nàng không thể dậy sớm chạy bộ như mọi ngày nữa, đợi đến lúc ý thức của nàng quay trở về, mới phát hiện chính mình đang đứng trước tủ lạnh, tủ lạnh vù vù tản ra từng đợt khí lạnh, thổi vào tới cái dạ dày đã đông cứng của nàng.
Du Hân Niệm: "......"
Sao ta lại đứng ở chỗ này?
Du Hân Niệm hết sức khó tin, bỗng nhiên nấc lên một cái. Tiếng nấc đột ngột này khiến nàng tỉnh ra.
Đúng vậy, trong tủ lạnh vốn chỉ có thức ăn bao gồm một hộp bơ nhỏ, hai củ cà rốt và một bó rau hiện giờ tất cả đều không thấy đâu nữa, hộp sữa 1 lít và một túi bột cà phê đang nằm dưới chân, bên trong đã trống rỗng.
Du Hân Niệm máy móc lau miệng, ngón tay dính đầy bột cà phê. Trong miệng có một hỗn hợp mùi vị làm cho người ta ghê tởm, những thứ đã ăn vào bụng giống như đang nghẹt cứng từ cổ họng cho tới trực tràng. Nàng chạy vọt vào phòng vệ sinh nôn một trận long trời lở đất.
"Cô rốt cuộc cũng tỉnh lại......" Ngọc Chi bay vào theo, ngồi xổm trên nắp bồn cầu nhìn Du Hân Niệm, hai mắt đăm đăm, "Tôi thật sự đã la hét đến rách cổ họng mà không có tác dụng, bộ dạng cô quả thực giống y như ma quỷ, nửa đêm từ trên giường đứng dậy lảo đảo đi tới trước tủ lạnh, cầm lấy cái gì cũng nhét hết vào miệng. Đó cũng không phải là miệng a, cảm tưởng như là máy trộn bê tông ấy.
Tôi không kéo cô lại được, gọi cô cũng không phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ăn sạch toàn bộ mọi thứ, thiếu điều muốn cạp luôn cái tủ lạnh."
Du Hân Niệm thở phì phò đứng dậy, giật nước xả trôi hết dịch nôn đi, chống người đứng bên bồn rửa mặt.
"Tại sao lại như vậy a?" Du Hân Niệm nhìn Vương Phương trong gương, "Chẳng lẽ là mộng du?".
"Hẳn là do hồn phách của cô không ổn định, khiến bản năng Vương Phương chiếm thế thượng phong, cô bỏ đói nàng lâu như vậy, nàng xem như là ăn uống xả láng một trận để trả thù."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!