Chương 5: Đẹp Trai Không

Giang Thần và Cố Hâm quen nhau trong khu phố, cùng lớn lên một chỗ, nhưng chắc chắn sẽ có những thứ phải phân chia lớn nhỏ, trong mắt bố mẹ, đứa nhỏ lớn hơn một tháng thì cũng là lớn hơn.

Thế nên từ nhỏ, bố mẹ họ đã thích để Giang Thần gọi Cố Hâm là anh, thế nhưng thời kỳ phản nghịch của Giang Thần đến tương đối sớm, cậu không muốn gọi Cố Hâm là anh.

Bởi vì trên cậu có một chị gái, chị gái luôn bị bố mẹ đánh, đôi khi chị gái cũng sẽ đến đánh cậu.

Cậu cảm thấy anh trai cũng sẽ đánh mình, thế nên sống chết không chịu gọi Cố Hâm là anh.

Sau này lớn lên, cậu bỗng hiểu được, khi mình muốn một thứ gì đó, chỉ cần gọi Cố Hâm là anh thì có thể được thỏa mãn, thế là cậu lại càng keo kiệt không muốn mở miệng, bởi vì tiếng "anh" này chỉ có tác dụng lớn trong một vài thời điểm nhất định.

Cố Hâm bị tiếng gọi "anh" này làm cho sững sờ, nhịp tim bỗng nhiên có chút khác thường.

Không biết có phải do cửa hàng Ma Lạt Năng này đông người nên nhiệt độ không khí tăng cao hay không, thế mà hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi rồi.

Lý trí của hắn vẫn còn, trò chơi sẽ ảnh hưởng học tập, kỳ thi cấp ba của Giang Thần cũng là do hắn kèm cặp suốt một thời gian mới bù lại được.

Khó trách khi hắn rời đi, thành tích của Giang Thần bỗng nhiên tụt xuống, hóa ra nguyên nhân là thế này.

Giang Thần trước nay không biết hạn chế chơi đùa, tính tự chủ cũng quá kém.

Cố Hâm kiên trì nói: "Giảm một nửa."

Giang Thần không chịu, nói: "Không phải chứ, tôi đã gọi ông là anh rồi còn gì, từ khi nào ông trở nên khó nói chuyện như thế rồi."

Vệ Mông thì thào: "Tôi còn gọi ông là bố cơ, thế mà thẻ trò chơi còn không cho tôi mượn chơi một chút."

Cậu ta lại bị Giang Thần đạp cho một cái, Vệ Mông đau đến nhe răng trợn mắt.

Cố Hâm: "Ba tấm."

Giang Thần giơ hai tay cầm thìa và đũa lên đầu hàng: "Được rồi." Thẻ trò chơi chính là sinh mệnh của cậu.

Tưởng Nhất Bách hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.

Cố Hâm trước kia chính là một chiếc máy chỉ biết học, cho tới nay cậu ta chưa từng được thấy vẻ mặt sinh động thú vị này của hắn bao giờ, thậm chí lúc chơi thể thao hắn cũng chẳng mấy khi tỏ thái độ, gần như không giống một cậu thiếu niên trẻ tuổi.

Thế nhưng từ khi lên cấp ba, trong vòng mấy ngày hôm nay, lần đầu Tưởng Nhất Bách thấy được một mặt khác của Cố Hâm.

Cậu ta cười nói: "Này, chút nữa chơi bóng không."

Vệ Mông gật đầu: "Được, Giang Thần, tham gia không?"

Cố Hâm nhìn Giang Thần ăn đến toát mồ hôi, đưa cho cậu tờ khăn giấy, nói: "Cùng chơi chứ?"

Số mệnh của Giang Thần còn đang nằm trong tay người ta: "Cũng được."

Tưởng Nhất Bách: "Vậy chúng ta gọi thêm hai người, ba đối ba."

Vệ Mông hơi ngạc nhiên: "Thần nhi, không phải ông không chơi bóng vào buổi trưa à?"

Giang Thần nhìn sắc trời bên ngoài, bất đắc dĩ: "Chỉ đánh mười phút thôi."

Cố Hâm biết mười phút chính là cực hạn vận động ngoài trời của Giang Thần.

Bốn người ăn cơm trưa xong, chậm rãi đi đến sân bóng, sân bóng trong nhà đều đã bị lớp trên chiếm hết rồi, họ chỉ có thể chơi bóng ở sân ngoài trời mà thôi.

Khoảng thời gian từ khi khai giảng này, Cố Hâm nhờ bóng rổ quen biết được không ít bạn học mới, thấy bọn họ đi tới, lập tức có người chào hỏi.

Mắt thấy Giang Thần sắp lùi về dưới bóng cây, Cố Hâm nhanh tay kéo cậu lại: "Mười phút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!