Chương 4: (Vô Đề)

Giang Thần chưa bao giờ mất ngủ mà đêm qua lại ngủ không ngon, cậu ở trên giường lật qua lật lại đến tận hai giờ sáng mới ngủ được.

Vì chỉ ngủ được có năm tiếng nên buổi sáng cậu đánh răng rửa mặt ăn sáng như một du hồn.

Cậu đeo cặp sách ỉu xìu ngồi bên cửa thay giày, chị cậu thì đã sớm rời đi từ lâu.

"Anh, anh có nghe em nói không thế!" Giang Tranh từ phía sau nắm lấy vai cậu lắc mạnh.

Thằng nhóc này rất khỏe, nhưng suốt ngày chỉ biết giả vờ là một O yếu đuối, lúc này lắc Giang Thần đến choáng đầu hoa mắt: "Buông ra, lắc nữa anh sẽ nôn bữa sáng lên mặt mày đấy."

Giang Tranh yêu sạch sẽ liền lùi lại một bước, hai người cùng ra ngoài cửa, đi vào thang máy.

Hai anh em đều được di truyền dụng mạo xinh đẹp của mẹ Giang, Giang Tranh và Giang Thần đứng cạnh nhau nhìn qua cũng giống đến bảy tám phần.

Giang Tranh hỏi: "Anh, anh đang nghĩ gì mà thẫn thờ ra thế."

Giang Thần buồn ngủ không mở nổi mắt: "Muốn gì?"

Ánh sáng trong đôi mắt Giang Tranh lấp lóe: "Anh có thể tiện đường đưa em đến trường với được không, xe của em bị hỏng."

Giang Thần chỉ buồn ngủ chứ không ngốc, Giang Tranh nhấc mông lên là cậu biết nó định thả cái rắm gì: "Nói thật."

Giang Tranh chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói trong thang máy: "À, anh Cố Hâm học cùng trường với anh đúng không."

"Đừng đánh chủ ý lên người nó." Giang Thần lườm em trai, nghĩ đến ảnh chụp tối hôm qua mình nhìn thấy, "Nó sẽ không thích thằng nhóc ăn bám như mày đâu."

Giang Tranh bất bình nhảy dựng lên, ôm lấy cặp sách Giang Thần lắc mạnh: "Anh ấy không thích Omega xinh đẹp sao, em đẹp thế này, biết đâu hai người bọn em có độ xứng đôi vô cùng cao thì sao?"

Giang Thần giữ chặt quai cặp của mình: "Mày không xấu hổ à? Còn nữa, đang trong thang máy thì đừng có nhảy! Nó thích..." con gái cơ.

Thang máy dừng ở tầng mười, Cố Hâm đi vào, nghe thấy câu cuối cùng của Giang Thần vừa nói, liền hỏi: "Hả? Thích gì?"

Giang Tranh lập tức khéo léo chạy đến bên cạnh Cố Hâm, chớp chớp đôi mắt to hôm nay cậu đã mất nửa giờ để trang điểm: "Anh Cố Hâm, hôm nay anh có thể đưa em đến trường không? Xe đạp của em bị hỏng rồi."

Giang Thần đang muốn chọc thủng dáng vẻ kệch cỡm của em trai thì nghe thấy Cố Hâm nói: "Xe của anh không yên sau, không chở em được."

Giang Tranh: "..." Cậu bé liền nhìn về phía Giang Thần, "Anh, anh chở em đi."

Giang Thần nghiêm túc nói: "Không chở, mày nặng bao nhiêu còn không tự biết à? Đi xe buýt đi.

Hai trường ngược hướng nhau, đưa mày đến trường xong tao sẽ muộn học mất."

Thực ra hai tuần học này Giang Thần đã đến trễ ba lần, trên bảng thông báo của trường hôm qua đã có tên cậu, cậu chẳng quan tâm có trễ hay không, chỉ lười đưa Giang Tranh đi học mà thôi.

Giang Tranh bĩu môi, khẽ nói: "Không thì thôi."

Xuống đến tầng dưới, trước cửa khu nhà, Giang Tranh gặp được một nam Alpha mặc đồng phục cùng trường, trước mặt người ta lộ ra dáng vẻ muốn mà cứ từ chối, đến khi sắp trèo lên xe người ta rồi thì Giang Thần bỗng nhiên đi tới: "Giang Tranh, đến đây, anh đưa mày đến trường".

Không phải cậu sợ vị nam Alpha này làm gì Giang Tranh, mà cậu chỉ sợ Giang Tranh gây tai họa cho bạn học Alpha ngây thơ non nớt này mà thôi.

Giang Tranh quay đầu lại, lề mề đi tới, nhỏ giọng nói: "Thật là mất hứng."

Bạn học nam Alpha gãi gãi đầu, cố hỏi thêm một câu: "Tiểu Tranh? Không đi cùng tớ nữa à?"

Giang Tranh hơi cúi đầu, biểu lộ ra dáng vẻ ngây thơ: "Anh tớ muốn đưa tớ đi học."

Bạn học Alpha: "À." Không dám nói trước mặt anh ruột người ta là mình tiện đường thì cùng đi đi.

Cố Hâm xem toàn bộ quá trình, hắn bảo Giang Thần: "Để tôi đi xe ông chở Tiểu Tranh, ông đi xe tôi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!