Lúc Giang Thần nghỉ hè vẫn để một quả đầu tóc dài quá tai màu xám tro, khi khai giảng bị mẹ cậu bắt ép cắt ngắn lại, cũng nhuộm tóc thành màu đen, bây giờ nhìn qua trông ngoan ngoãn hơn nhiều.
Lúc này, mấy sợi tóc mềm mềm của cậu quét lên gáy Cố Hâm, khiến hắn hơi ngứa ngáy.
Kỳ mẫn cảm của Alpha là một dấu hiệu của sự trưởng thành, xuất hiện từ năm mười hai đến mười sáu tuổi, từ đó họ có năng lực đánh dấu Omega, nếu kỳ phát tình của Omega xuất hiện, họ còn có thể giúp Omega áp chế pheromone, được Alpha đánh dấu tạm thời đôi khi còn hữu hiệu hơn cả thuốc ức chế.
Nếu như một người xa lạ hỏi về kỳ mẫn cảm của Alpha hay kỳ phát tình của Omega thì đúng là một kẻ mất lịch sự, vì đây là một chuyện vô cùng riêng tư.
Là một Beta chuẩn đét, Giang Thần chưa từng dính vào hai nỗi phiền muộn này.
Đương nhiên, vì đây là chuyện riêng tư, thế nên cậu sẽ không đi hỏi một Alpha nào khác, chỉ hỏi riêng một mình Cố Hâm đã quen thuộc từ lâu này mà thôi.
Động tác bấm điện thoại của Cố Hâm hơi dừng lại, không ngẩng đầu lên nói: "Chắc tầm năm hai cấp hai" (lớp 8)
Giang Thần rất hứng thú với những tin đồn xoay quanh Cố Hâm, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp sáng bừng lên: "Vậy lúc đó ông có muốn đánh dấu Omega nào không? Trong kỳ mẫn cảm Alpha các ông rất thích làm chuyện đó với Omega nhỉ?" Cậu còn giơ một trái tim ra trước mặt Cố Hâm.
"Không có." Cố Hâm giơ tay ấn lên cái trán đang xích lại gần tai mình, Giang Thần càng đến gần, hắn càng cảm thấy nóng, hơi thở nóng ấm của cậu quét ngang qua cổ hắn.
Giang Thần không tin, gạt tay Cố Hâm ra, cười hì hì: "Sao có thể không có, lừa gạt ai thế, mặt ông đỏ bừng rồi kìa".
Cố Hâm cúi đầu tiếp tục nhập thông tin: "Chỉ là hơi nóng thôi, ông tranh thủ nhập thông tin vào đi, chút nữa còn phải làm bài tập".
Lực chú ý của Giang Thần bị kéo sang chuyện khác, cậu lại co quắp lăn về trên ghế sô pha, "Hết chuyện để nói rồi à, nói đến chuyện bài tập làm gì, chiều nay học mệt quá, để tôi ngủ một lát đã, lúc nào ăn cơm thì gọi tôi".
Cố Hâm nhìn dáng vẻ có thể ngay lập tức tiến vào giấc ngủ của cậu, đáp: "Được".
Giang Thần cố chống lại cơn buồn ngủ, đưa điện thoại di động của mình cho hắn: "Ông điền nốt thông tin hộ tôi đi, cũng không quan trọng lắm."
Cố Hâm: "Ừm."
Thông tin của Giang Thần hiển thị rõ trên màn hình điện thoại, giới tính Beta là giới tính không có đặc điểm gì đặc biệt, trong giai đoạn từ mười hai đến mười sáu tuổi cũng sẽ sinh ra pheromone, nhưng hương vị rất nhạt, không có ảnh hưởng lớn đến Alpha và Omega.
Vạt áo đồng phục của Giang Thần bị kéo lên, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn, Cố Hâm nhìn thoáng qua, đứng dậy đi phòng ngủ lấy cho cậu một tấm chăn, đắp lên vùng eo bị lộ ra ngoài của Giang Thần, còn hắn thì ngồi trên thảm bắt đầu làm bài tập.
Giang Thần bị mùi cơm đánh thức.
Môt nửa bầu trời bên ngoài nhuộm sắc màu đỏ rực, cũng biến cả phòng khách nhà Cố Hâm thành màu vỏ quýt, tạo nên một bức tranh hoàng hôn đầy tính nghệ thuật.
Cố Hâm đã mở hộp thức ăn mua từ bên ngoài ra: "Tỉnh rồi? Tôi gọi thức ăn bên ngoài, còn gọi cả gà rán ông thích nữa".
Giang Thần làm gì còn tâm trạng ngắm cảnh bên ngoài nữa, duỗi lưng ngồi xuống đối diện Cố Hâm, nhấc đũa lên, bắt đầu ăn như gió cuốn.
Cậu thỏa mãn nói: "Hâm bảo, ông về thật là tốt quá.
Bây giờ mẹ tôi không cho ăn thực phẩm rác, đồ ăn nhạt nhẽo vô vị.
Mỗi ngày đều bắt dưỡng sinh, ai cũng không được phản kháng".
Trước mặt Cố Hâm, cậu luôn nghĩ gì nói đó.
Cố Hâm nâng mắt nhìn cậu: "Vậy mà còn giận tôi."
Chuyện giận dỗi này thực ra nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ.
Năm lớp sáu sau khi Cố Hâm từ nhà cũ chuyển đi thì chưa từng trở về, bây giờ không những trở về, còn học cùng lớp với Giang Thần.
Đáng lẽ Giang Thần phải vô cùng vui mừng mới đúng.
Thế nhưng trước khi trở về, Cố Hâm bỗng nhiên nảy sinh ý tưởng, muốn cho Giang Thần một niềm vui bất ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!