Giang Thần đã rất lâu không động đến piano.
Lúc cậu lật bản nhạc cũng cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Sau khi Cố Hâm chuyển trường, năng khiếu nghệ thuật duy nhất của cậu cũng bị mang đi mất.
Cậu lúng túng đọc bản nhạc, giương đôi mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Cố Hâm.
Cố Hâm cất đàn violon của mình về lại hộp đàn, đậy kín.
Hắn thật ngốc, sao lại tự cho rằng sau khi mình chuyển nhà Giang Thần sẽ tiếp tục học đàn chứ.
Thế là hắn đành nhận mệnh, ngồi vào bên cạnh Giang Thần, giúp cậu đem ký ức về đàn piano tìm lại từng chút một, giống như khi còn bé, tay nắm tay chỉ cậu từng nốt nhạc.
Thực ra Giang Thần cũng có năng khiếu piano, nhưng cậu không có hứng thú lâu dài với bất kỳ một thứ gì, chỉ khi nào ở cùng một chỗ với Cố Hâm cậu mới có thể chăm chỉ một lát.
"Chúng ta luyện ca khúc nào?" Dù sao cậu chỉ cần ngồi ở phía sau piano, không cần lộ mặt, nên không có vấn đề gì quá lớn.
Tối hôm qua Cố Hâm không ngủ được, nên đã nghĩ xong chuyện này: "Tôi nghĩ là chúng ta nên chọn một bài nhẹ nhàng thôi, bài mà trước đây ông từng luyện qua ấy, như vậy ông cũng không bị áp lực quá".
Lúc sửa nhà bố mẹ Cố Hâm đã thêm cách âm vào cho phòng đàn, nên dù tiếng đàn đáng sợ đến thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến hàng xóm, Giang Thần có thể tùy tiện gõ phím đàn.
Giang Thần tua nhanh đến những ca khúc mình quen thuộc nhất: "Bài nào?"
Cố Hâm bình tĩnh lật bản nhạc, hắn chọn một ca khúc nhẹ nhàng vui vẻ, cũng là ca khúc đầu tiên năm đó Giang Thần đánh được hoàn chỉnh: "Ca khúc này được không? «Mùa hè của Kikujiro»."
(*) Mùa hè của Kikujiro: Một bộ phim của đạo diễn Nhật Bản Kitano Takeshi kể về câu chuyện một cậu bé đi tìm mẹ trong kỳ nghỉ hè.
Phần nhạc phim được sáng tác bởi Joe Hisaishi.
Bộ phim được trình chiếu ở liên hoan phim Cannes năm 1999.
Giang Thần nhận ra ca khúc quen thuộc với mình: "Được, nhưng nhà tôi không có piano, phải sang nhà ông luyện thôi."
Cố Hâm: "Được, luyện xong chúng ta sẽ cùng làm bài tập, ông muốn về nhà ngủ hay ngủ ở nhà tôi cũng được."
Hai bàn tay của Giang Thần phủ lên phím đàn: "Hoàn hảo!" Cậu bắt đầu quen chạy đi chạy lại giữa tầng trên tầng dưới, ngủ chỗ nào cũng được.
«Mùa hè của Kikujiro» là một ca khúc cậu rất quen thuộc.
Cậu học piano vào mùa hè năm lớp ba, học rất nhanh, thường xuyên được giáo viên khen ngợi, nhưng thực ra ca khúc này vốn là do Cố Hâm luyện cùng với cậu.
Cậu thử đàn một lát, cảm giác quen thuộc dần quay trở lại, cảm xúc trở về, không bao lâu đã thuận lợi đàn hết cả bài.
Sau đó hai người cùng hợp tấu.
Cố Hâm bình thường lúc nhàn rỗi vẫn hay luyện tập đàn violon nên không có vấn đề gì lớn.
Bất tri bất giác, hai ba giờ đã trôi qua, Giang Thần mệt mỏi chỉ muốn nằm xuống ngay tại chỗ.
Cậu ghé vào bên đàn: "Ôi, hối hận rồi, sao lại nhận nhiệm vụ phải nhấc tay lên thế này chứ."
Cố Hâm buông đàn của mình xuống: "Thế thì hôm nay luyện đến đây thôi, chúng ta đi ăn gì đó vậy." Hắn lườm Giang Thần, "Không có thuốc hối hận đâu, ông thử bỏ chạy xem."
Giang Thần quay người tựa đầu lên lưng Cố Hâm: "Ông nói vậy làm tôi bỗng nhiên tưởng tượng, Dương Tú mà nghe thấy lời này chắc sẽ giận đến muốn giết tôi mất".
"Không chỉ cậu ấy muốn giết ông đâu, đám Omega trong lớp cũng thế đấy.
Ông cướp cơ hội lên sân khấu của họ mà".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!