Chương 80: Nếu 01

(Giải thích 1 chút: Đây là ngoại truyện "nếu", nên sẽ không liên quan đến mạch truyện chính. Ở đây tác giả dùng Ngôn Duyệt thay vì Nhan Duyệt. Vì là "nếu" nên tui sẽ để nguyên Ngôn Duyệt theo tác giả nhé ^^)

Một buổi chiều mùa thu, ánh hoàng hôn vẫn còn rực rỡ trên bầu trời, phủ lên người đi đường một lớp ánh sáng vàng óng.

Người thanh niên dáng người cao ráo, thậm chí có phần gầy gò, chạy vội vã trên vỉa hè. Không lâu sau, anh ta đến trước cổng một trường tiểu học.

Cách đó không xa, một cậu bé năm, sáu tuổi đang đứng, rất ngoan ngoãn, tay cầm một bông hồng lửa đỏ rực.

"Tiểu Chấp… Tiểu Chấp." Ngôn Duyệt thở hổn hển không ngừng, đến bên Lục Chấp thì vội vàng ngồi xổm xuống, nửa ôm lấy cậu bé và xin lỗi, "Ba xin lỗi Tiểu Chấp, ba lại đến muộn rồi. Đã đợi lâu lắm phải không?"

Lục Chấp ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, gọi một tiếng: "Ba." Rồi lắc đầu nói, "Không có."

Ngôn Duyệt hít thở một lúc để bình tĩnh lại, sau đó nắm chặt bàn tay nhỏ của Lục Chấp vào lòng bàn tay mình, dắt cậu bé đi về hướng nhà.

Nhưng anh cảm thấy rõ ràng đứa trẻ có vẻ không vui.

Cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào bông hồng trong tay, mi mắt hơi cụp xuống, dường như đang suy tư, tâm trạng không tốt.

"Sao vậy Tiểu Chấp?" Ngôn Duyệt dừng bước, lại ngồi xổm xuống, hỏi, "Hôm nay có vẻ không vui, có thể nói cho ba biết không?"

Nói đến đây, Ngôn Duyệt im lặng một lát, khi mở lời lại, giọng nói có chút nghẹn lại khó nhận ra.

Anh hạ giọng, nói: "Có phải ba đến muộn làm con buồn không?… Sau này, ba sẽ cố gắng đến sớm hơn, được không?"

"Không phải đâu ba." Tiểu Lục Chấp vội vàng lắc đầu, không ngước mắt nhìn Ngôn Duyệt, nhưng giọng điệu rất kiên định.

Ngôn Duyệt hơi thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười trên môi, dỗ dành cậu bé: "Vậy Tiểu Chấp có thể nói cho ba biết con sao vậy không? Bảo bối không vui thì ba cũng sẽ không vui, vì vậy ba phải dỗ dành con."

Nhờ những lời đảm bảo này, Tiểu Lục Chấp khẽ ngước mắt lên, lầm bầm nói: "Hôm nay tiểu Trì không chơi với con nhiều."

Nghe thấy chuyện liên quan đến đứa trẻ thường xuyên chạy theo Lục Chấp, Ngôn Duyệt hoàn toàn thả lỏng, nói: "Tại sao vậy?"

"… Em ấy có bạn mới rồi." Lục Chấp nói.

Sau đó, cậu bé gọi: "Ba."

Ngôn Duyệt đáp: "Ừm?"

Cơn gió mát buổi chiều kèm theo ánh hoàng hôn thổi tới, lướt qua má người, mọi thứ đều thật dịu dàng.

Nhưng trong buổi chiều trời trong xanh kỳ lạ này, Lục Chấp sáu tuổi nghiêm túc nhìn Ngôn Duyệt, nói với anh: "Con muốn nhốt Tiểu Trì lại."

Có một khoảnh khắc, Ngôn Duyệt gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, hoặc anh hoàn toàn không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Anh chỉ cảm thấy một sợi dây vẫn luôn căng thẳng trong lòng, đột nhiên vang lên một tiếng "boong".

Âm thanh vang trời, nhưng không đứt. Nó không thể đứt.

Vì vậy, sắc mặt Ngôn Duyệt run rẩy, môi nhanh chóng trở nên trắng bệch: "Lục Chấp! Con làm vậy là sai rồi!"

Giọng anh run rẩy cực độ, nói một cách lộn xộn: "Nếu con thích cậu bé, muốn làm bạn với cậu bé, thì hãy đối xử tốt với cậu bé, chứ không phải làm hại cậu bé."

Từ khi biết nhận thức, Lục Chấp chưa bao giờ bị Ngôn Duyệt đối xử nghiêm khắc như vậy. Cậu bé giật mình, có chút bàng hoàng.

Nhưng ngay sau đó, chưa kịp có thêm phản ứng nào, nước mắt của Ngôn Duyệt đột nhiên tuôn ra từ đôi mắt đầy đau khổ và buồn bã của anh ta, ngay lập tức làm ướt đẫm mặt đất.

"Ba, ba…" Lục Chấp chớp đôi mắt to tròn, hoảng hốt. Vội đưa tay lên lau nước mắt cho anh, nói, "Con biết rồi, con biết rồi, con sẽ không làm tổn thương tiểu Trì. Ba đừng khóc…"

Đây là lần đầu tiên cậu bé thấy Ngôn Duyệt giận, cũng là lần đầu tiên thấy Ngôn Duyệt khóc. Cậu bé đã luống cuống không biết làm sao, chỉ cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!