Chương 47: (Vô Đề)

"Anh…"

Trì Cẩn Hiến căng thẳng ngẩng đầu nhìn Lục Chấp, không dám có thêm động tác nào.

Chỉ khi ánh mắt trên đỉnh đầu càng lúc càng nóng rực, Trì Cẩn Hiến mới như không chịu nổi áp lực nữa, chậm rãi xoay người lại.

Tim cậu lúc này đập nhanh đến mức như muốn phá tung lồng ngực.

Tiếng động ấy, tựa hồ khiến cả hai người ở đây đều nghe thấy rất rõ.

Ngón tay Trì Cẩn Hiến không kìm được mà bắt đầu nghịch nghịch vạt áo, những động tác vụn vặt càng lúc càng nhiều.

Tuy câu nói trước đó của cậu có pha chút tính toán, nhưng phần nhiều vẫn là đùa cợt.

Trong lòng Trì Cẩn Hiến biết rõ, Lục Chấp tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Không ngờ lại bất ngờ đi đến bước này. Lục Chấp thậm chí không nói ra một âm tiết từ chối nào, thái độ đồng ý lại kiên quyết đến lạ.

Sao lại thế này…

Đầu Trì Cẩn Hiến hơi cúi xuống, để lộ sau gáy của mình.

Lục Chấp đứng ở phía sau, không ai nhìn thấy rõ vẻ mặt của cậu lúc này.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi suy nghĩ của người phía trước kịp xoay vòng thêm lần nữa, gáy liền đột ngột truyền đến một luồng hơi nóng.

Trì Cẩn Hiến còn chưa kịp theo phản xạ mà căng cứng đến tê da đầu, cơn choáng váng bất ngờ đã khiến mắt cậu khẽ mở, hai tay vô thức chống nhẹ vào tường.

Năm ngón tay vẫn không kìm được mà co lại, như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Lục Chấp lại chẳng hề báo trước! anh ấy còn chẳng nói một tiếng!

Cứ thế mà cắn xuống!

Hàm răng hơi nhọn kia như sinh ra để cắn vào gáy, dễ dàng xuyên qua lớp da mỏng manh ấy.

Truyền vào pheromone của mình, chậm rãi nhưng không thể nghi ngờ, vào cơ thể đối phương.

Để trên người cậu ấy nhuộm mùi hương của mình.

Lục Chấp siết chặt cánh tay Trì Cẩn Hiến, không cho cậu cử động lung tung, sức lực rất lớn vì Trì Cẩn Hiến theo bản năng muốn giãy giụa.

Thái độ của Lục Chấp cực kỳ cứng rắn, không cho phép kháng cự.

Sau giây phút ngơ ngác ngắn ngủi, luồng khí lạnh lẽo chợt dần lan tỏa xung quanh.

Trong thế giới như phủ đầy băng tuyết ấy, nơi sâu trong khứu giác, dường như Trì Cẩn Hiến ngửi thấy một mùi hương thanh hàn.

Tựa như cành mai kiêu hãnh đứng thẳng giữa trận bông tuyết dày đặc, tuyết càng lớn, hương thơm càng nồng.

Không cho phép bất kỳ ai bỏ qua.

Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ của Trì Cẩn Hiến không thể dừng lại ở việc mình vừa ngửi thấy mùi hương của anh Lục.

Quá nhiều pheromone không ngừng tràn vào cơ thể, hòa cùng chứng rối loạn thiếu hụt pheromone của cậu.

Cảm giác ấy mạnh hơn rất nhiều so với thuốc ức chế.

Chân mềm nhũn, như sắp đứng không vững.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!