"Sao thế?" Lục Chấp cất đồ của Trì Cẩn Hiến xong, rồi bước vào.
Vừa vào liền thấy Trì Cẩn Hiến như đang thất thần, cậu còn chưa đi đến nơi đã hỏi một câu.
Nghe tiếng, Trì Cẩn Hiến mới hoàn hồn khỏi tờ giấy mình đang nhìn, nhưng gương mặt vẫn có chút ngơ ngác: "A? Không có, không có gì."
Cậu không hỏi, đối phương tất nhiên cũng sẽ không chủ động nói ra. Nhưng trong lòng Trì Cẩn Hiến lại cảm thấy câu chữ trên tờ giấy kia không ổn, hơn nữa Lục Chấp lại viết mạnh đến thế, còn viết đi viết lại nhiều lần như vậy.
Không biết người như thế nào mà lại có thể khiến Lục Chấp đối đãi bằng thái độ như vậy. Chẳng lẽ là ánh trăng sáng của anh ấy? Nhưng lần trước mình đã cố ý hỏi dò, mình hỏi Lục Chấp nếu không tính Giang Tiến và Nhậm Nghị Nhiên, thì hồi nhỏ ngoài mình ra anh còn người bạn nào khác không.
Lục Chấp nói là không có.
Chẳng lẽ là… mình?
Ý nghĩ chẳng hề logic, thậm chí hơi hoang đường, nhưng lại khiến trái tim Trì Cẩn Hiến theo phản xạ đập mạnh lên. Không phải sợ hãi, mà là một loại… căng thẳng khó diễn tả thành lời.
Như thể cậu vừa phát hiện ra một bí mật không thể nói, mà bí mật ấy lại liên quan đến người mình thích.
"Anh, anh để hành lý của em đi cất rồi à?" Trì Cẩn Hiến bước lại gần hai bước, hơi ngẩng đầu hỏi.
"Ừm," Lục Chấp đáp, "Em đi sắp xếp đi, lấy đồ ra."
Trì Cẩn Hiến nói: "Vâng."
Đợi người đi rồi, Lục Chấp đưa mắt đảo quanh phòng mình, như đang xem có chỗ nào không ngăn nắp.
Một lát sau, ánh mắt cậu dừng lại trên mặt bàn, chân mày Lục Chấp khẽ cau lại.
Giữa đề Toán 53 và tiếng Anh kẹp một tờ giấy, trên đó toàn là nét chữ của mình, nội dung cũng chẳng mấy thân thiện.
Cậu cứ nghĩ hôm qua viết xong đã ném đi rồi, cùng lắm là cất gọn lại.
Ánh mắt Lục Chấp khẽ cụp xuống, che đi tia sáng khác thường trong đáy mắt, khiến người ta không đoán được mình đang nghĩ gì.
Nhưng trong đầu cậu lại nhanh chóng hiện lên hình ảnh của Nhan Duyệt.
Một buổi chiều tan học, Tiểu Lục Chấp cầm một bông hồng trong tay, tâm trạng không vui. Nhan Duyệt ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, kiên nhẫn dụ dỗ: "Tiểu Chấp, sao con không vui vậy? Nói cho ba biết được không, ba muốn biết mà."
Nhìn chằm chằm bông hồng một hồi lâu, Lục Chấp mới ậm ừ nói: "Ba… hôm nay Tiểu Trì không chơi với con nhiều."
Nhan Duyệt hỏi: "Tại sao?"
"…Cậu ấy có bạn mới rồi." Lục Chấp nhỏ giọng đáp.
Rồi cậu lại nói: "Ba ơi, con muốn nhốt Tiểu Trì lại, để cậu ấy chỉ có một mình con thôi, được không?"
Giọng nói kiên quyết, ánh mắt kiên định. Trong buổi chiều còn ánh hoàng hôn ấy, cậu chẳng hề giống như đang xin ý kiến ai cả.
Sắc mặt Nhan Duyệt tái đi, ông mở miệng trách mắng, giảng giải rằng nếu muốn đối xử tốt với người ta thì không phải như vậy. Nhưng đang nói, ông bỗng lấy một tay che mặt, bật khóc.
Nước mắt chảy qua kẽ ngón tay, như thể có thể thấm cả nỗi bất lực và buồn bã vào lòng người khác.
Tiểu Lục Chấp cuối cùng hoảng hốt, bắt đầu gọi "Ba" từng tiếng một.
Nhan Duyệt nghẹn ngào nói: "Con đừng giống cha của con."
**
Nắng đông ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính, rọi lên mặt bàn thành một dải sáng vàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!