"…Hả? Cái… gì cơ?" Sau một hồi lâu, Trì Cẩn Hiến vẫn còn đang trợn tròn đôi mắt, ngây người nhìn chằm chằm Lục Chấp, như thể hoàn toàn không hiểu lời Lục Chấp vừa nói.
"Anh, anh, em…" Mắt mở to quá lâu, cuối cùng cậu cũng không kìm được mà chớp một cái. Mà cái chớp đó như thể chạm phải một cái công tắc nào đó, Trì Cẩn Hiến lắp bắp mở miệng: "Anh ơi anh muốn… anh muốn với em— không phải, là để cho em ở cùng anh sao?"
Lục Chấp cau mày hỏi cậu: "Em ở với Thích Tùy Diệc thì chẳng phải cũng là ở cùng sao?"
Trì Cẩn Hiến giải thích: "Em…"
"Đều là con trai, thì sao?" Lục Chấp cắt ngang lời, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
"Không sao cả."
"Chẳng phải chúng ta cũng coi như là nửa trúc mã à?"
Trì Cẩn Hiến đáp: "Tất nhiên là vậy!"
"Ừm," Lục Chấp nói, "Chú Trì và chú Nguyên đều biết tôi."
Cậu không nói toạc ra, nhưng ý trong lời thì rõ ràng trong mắt Trì Cẩn Hiến, cậu và Thích Tùy Diệc chẳng khác gì nhau, đều là bạn từ nhỏ, phụ huynh cũng biết cả.
Nếu đã phải gửi gắm, thì cũng đâu nhất thiết phải gửi Trì Cẩn Hiến ở nhà Thích Tùy Diệc.
Trì Cẩn Hiến còn định nói tiếp, nhưng lúc này Giang Bách Hiểu quay lại. Chủ đề này tương đối riêng tư, mà kết quả cũng chưa chắc chắn, nên tốt hơn là đừng công khai quá.
Chắc Lục Chấp cũng nghĩ như vậy, mở miệng nói một câu: "Quay lại học đi."
Trì Cẩn Hiến bèn quay lại học, nhưng trên mặt vẫn mang theo biểu cảm như đang hoài nghi cuộc đời.
Chỉ là hai vành tai cậu đỏ lên, hơi thở cũng hơi gấp, chỉ cần nhìn mặt là biết tim cậu lúc này chắc chắn cũng đang thình thịch thình thịch loạn nhịp không ngừng.
Giang Bách Hiểu liếc nhanh qua lại giữa hai người, không biết họ vừa nói gì, chỉ là không nhịn được, lại "chậc" một tiếng trong lòng như thường lệ.
**
Buổi trưa đi ăn cơm, Trì Cẩn Hiến đã chẳng còn gì bất thường, chỉ là thi thoảng thần sắc vẫn ngẩn ra như đang xuất thần.
Khiến Giang Tiến còn tưởng cậu bị bệnh, nhất định bắt Lục Chấp đưa tay sờ trán xem có phát sốt không.
Sờ rồi, nhiệt độ bình thường.
"Nếu không bệnh, sao cậu ta cứ ngẩn ngơ thế?" Giang Tiến lấy làm lạ, cầm đũa mà cũng quên gắp thức ăn.
"Cậu ta đang nghĩ về kỳ nghỉ đông." Lục Chấp nói.
"Lên kế hoạch cho cuộc sống tươi đẹp." Trì Cẩn Hiến nói.
Hai câu gần như đồng thanh vang lên, át cả tiếng của những học sinh khác đang ăn trong căng tin.
Giang Tiến nghi hoặc nhìn Lục Chấp, trong lòng thấy nên hỏi hắn trước: "Tại sao lại nghĩ về kỳ nghỉ đông? Còn mấy ngày nữa mà?" Hỏi xong liền quay sang Trì Cẩn Hiến: "Kế hoạch cho cuộc sống tươi đẹp là kế hoạch gì?"
Hỏi xong, trong lòng Giang Tiến bỗng yên tâm hơn một chút, cảm thấy chắc chẳng phải chuyện lớn gì. Dù sao đúng là sắp nghỉ đông, giờ mà lên kế hoạch thì cũng không phải sớm.
Nghĩ vậy, Giang Tiến gật gù, tự cảm thấy mình hiểu chuyện, rồi lại gắp thức ăn tiếp.
"Hai chú ấy muốn đi du lịch, đem gửi cậu ấy đi, nên tôi bảo cậu ấy ở cùng tôi." Lục Chấp nói vậy.
"Phụt—" Miếng cơm Giang Tiến vừa nhai chưa kịp nuốt liền phun hết ra, còn có mấy hạt cơm như muốn trả thù, khiến cậu ta sặc đến mức sống dở chết dở, ho sặc sụa không ngừng.
Chẳng mấy chốc, mắt cậu ta ứa đầy nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!