Trong sắc trời càng lúc càng tối đi theo từng giây trôi qua, những cơn gió mát từ bốn phương tám hướng chậm rãi thổi tới, tạo thành một luồng lạnh lẽo. Nhưng Trì Cẩn Hiến lại chẳng hề cảm nhận được, cậu chỉ thấy một thứ ấm áp khó tin.
Lục Chấp một tay như thường lệ nắm lấy dây đeo chiếc cặp đơn khoác trên vai, tay còn lại khi Trì Cẩn Hiến nhào tới ôm lấy mình thì theo phản xạ nâng lên, nửa vòng ôm lấy cậu.
Ở trong lòng đối phương, Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu lên, giống như đang làm nũng với người yêu. Cậu dùng đôi mắt lúc này áp sát đến mức không tưởng, sáng rực quá mức, nhìn thẳng chằm chằm vào Lục Chấp, trong đó toàn là ánh sáng hưng phấn không thể kìm chế: "Giống thế này à?"
Lục Chấp không nói gì, nhưng tiếng hít thở dường như nhẹ hẳn đi, gần như không nghe thấy.
Bàn tay cậu khẽ đặt lên eo Trì Cẩn Hiến, một lúc lâu mới nói: "Em cũng chẳng hỏi thật hay giả… cứ thế ôm tới."
Trong giọng nói mang chút ý vị chưa kịp phản ứng, hành động đành dựa vào bản năng.
Vì thế, dù nói ra như vậy, đầu ngón tay của cậu khi lời vừa dứt lại vô thức siết chặt thêm một chút.
Trì Cẩn Hiến khẽ cười một tiếng, ôm chặt hơn nữa, nói: "Chỉ cần là anh nói thì em tin hết, hỏi thật hay giả làm gì."
Huống hồ có lợi thì phải tranh thủ, bảo cậu phải hỏi trước thì đâu phải tính cách của Trì Cẩn Hiến.
Giờ đã ôm rồi thì hỏi hay không cũng chẳng sao. Cậu nói tiếp: "Nhưng mà anh đã nói thế rồi, thì giờ nói cho em nghe đi, hồi nhỏ gặp anh, em thật sự đều làm thế này hả?"
Do chênh lệch chiều cao, khi ôm cậu, ánh mắt Lục Chấp theo phản xạ hơi cúi xuống nhìn người trong lòng.
Đôi mắt cậu đen như mực, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt Trì Cẩn Hiến, ánh nhìn trầm xuống, mà cái trầm ấy như muốn hút mọi thứ chìm vào trong đó.
Ẩn chứa một tia nguy hiểm khó nhận ra.
Chỉ có Trì Cẩn Hiến là vĩnh viễn không bao giờ suy đoán tâm tư của anh Lục nhà mình, còn cho rằng đó là một loại thiên vị.
— Tuy rằng theo nghĩa nào đó thì đúng là vậy thật.
"Thật." Lục Chấp nói. Đôi mắt không chớp lấy một lần.
Buổi chiều hôm đó, khi Trì Cẩn Hiến chạy về nhà, cậu vui vẻ như một con thỏ hoang, suốt đường nhảy nhảy nhót nhót liên tục.
Vừa bước vào nhà, còn cách phòng khách một quãng xa, cậu đã bắt đầu lớn tiếng gọi: "Ba nhỏ, Ba nhỏ—"
"… Kìa, đang gọi anh đó." Trong thư phòng, Trì Tuy vừa mới được vợ tự tay pha cho một ly cà phê, còn chưa uống được hai ngụm đã buồn bực đến không nuốt nổi nữa.
Ông đặt tách cà phê xuống, thở dài thườn thượt.
Thấy vậy, cho dù đã chứng kiến cảnh tượng này mỗi ngày đến mức quá quen thuộc, Nguyên Tư Bạch vẫn bất đắc dĩ bật cười nhẹ, nói: "Kỳ nghỉ đông để Tiểu An sang chỗ cha, cùng Tiểu Tuỳ chơi với nhau, anh đi du lịch với em nhé."
Ông đứng bên cửa sổ thư phòng, vốn đang nhìn ra ngoài, để tỏ ra thành ý hơn khi an ủi người khác, lúc này mới quay đầu lại.
Mắt Trì Tuy sáng rực: "Là anh nói đấy nhé! Nguyên Tư Bạch, anh không được nuốt lời đó!"
Đề nghị này Trì Tuy đã từng nói từ lúc Trì Cẩn Hiến mới vào học lớp 12, nhưng khi đó chỉ là muốn chọc tức con trai, Nguyên Tư Bạch không nói gì thì ông cũng đâu dám quyết định.
Giờ thì hay rồi, Trì Tuy thấy mắt mình nhìn máy tính cả ngày mà cũng bớt mỏi hẳn!
Nguyên Tư Bạch "ừm ừm" đáp lại, rồi lại đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, ông nói: "Trì Tuy, Lục Chấp vẫn đang đưa Tiểu An về nhà."
Nghe vậy, Trì Tuy đứng lên bước tới bên cạnh Nguyên Tư Bạch, nhìn theo ánh mắt của ông.
Thư phòng ở tầng hai, vị trí cửa sổ vừa khéo có thể bao quát nhiều thứ, kể cả ngã tư đối diện chéo bên kia.
Ở đó đậu một chiếc xe cực kỳ bình thường, đứng yên suốt mấy phút liền, đến khi Trì Cẩn Hiến về nhà rồi nó mới lặng lẽ quay đầu xe rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!