Chương 43: (Vô Đề)

Học sinh phụ trách dẫn chương trình lễ chào cờ vẫn đứng bên cạnh dưới bậc thềm. Lục Chấp từ trên bục bước xuống, đưa micro trả lại.

Khi cậu ấy đưa tay nhận lấy, vẫn còn ngây người, chưa kịp phản ứng.

Xung quanh gần như đã dấy lên một cơn sóng to gió lớn dữ dội, tiếng bàn tán mỗi lúc một lớn hơn.

Cuối cùng, suýt nữa thì không thể khống chế nổi cảnh tượng trước mắt, hiệu trưởng đành phải tự mình bước lên, đối diện micro, nghiêm giọng cất tiếng: "Yên lặng."

Chờ đến khi các đội hình lớp xếp lại ngay ngắn, trước sau trái phải không còn bàn tán, ông mới trầm giọng ra lệnh: "Bây giờ, từng lớp rời khỏi sân một cách trật tự, không được bàn luận."

Các giáo viên chủ nhiệm đều kịp thời xuất hiện, dẫn đám oắt con nhà mình, từng hàng từng hàng có kỷ luật mà rời đi.

Tòa nhà học đường khối 12 gần nơi chào cờ nhất, họ rời khỏi trước tiên.

Bị giáo viên chủ nhiệm Cao Minh thúc giục bước đi, Giang Bách Hiểu mới như bừng tỉnh, kinh ngạc nói: "Hiện Kim! Lớp Trưởng vừa nãy đã nói gì thế? Tôi không nghe nhầm chứ?!"

"Cậu ấy công khai nói muốn cấp trên điều tra chuyện của Nhậm Nghị Nhiên?! Cậu vừa thấy sắc mặt của Nhậm Nghị Nhiên chưa? — Trắng bệch như tờ giấy ấy."

Trì Cẩn Hiến bị cậu ta bất ngờ đưa năm ngón tay ra bóp chặt cánh tay, lại vô tình dùng quá sức, đau đến mức phải vội gỡ tay đối phương ra, nói: "Móng tay cậu, móng tay cậu bấm vào thịt tôi rồi!"

Nghe nhắc nhở như vậy, Giang Bách Hiểu lập tức buông tay, không dám động vào nữa, ngoan ngoãn theo đoàn học sinh đi về lớp.

Trì Cẩn Hiến lại nói: "Móng tay ngắn thế mà cũng bấm vào thịt của tôi được, cậu xem xem sức cậu dùng kìa, đó có phải là lực mà chị em nên dùng không?"

"Ha ha, xin lỗi xin lỗi, tôi kích động quá nên không kiểm soát được, để tôi xoa xoa cho cậu nha xoa xoa nè." Giang Bách Hiểu cười ngượng, lại nắm lấy cánh tay Trì Cẩn Hiến, xoa lên xoa xuống rất cẩn thận.

Không thể nói là không chu đáo.

Cho đến khi cậu ta ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Chấp ở vị trí Lớp Trưởng phía trước đang quay đầu sang, vẻ mặt lạnh lùng như gỗ đang nhìn… bàn tay cậu ta.

Động tác xoa tay của Giang Bách Hiểu lập tức khựng lại, không hiểu sao cơ thể phản ứng nhanh gấp đôi đầu óc, lập tức buông năm ngón tay ra, nhét luôn vào túi quần.

Chờ ánh mắt vừa lạnh vừa khiến người ta cháy bỏng ấy biến mất, Giang Bách Hiểu mới dám lại gần Trì Cẩn Hiến, nói: "Hiện Kim, Lớp Trưởng đang bênh cậu đúng không? Vừa nãy cậu ấy thật sự rất ngầu, tim tôi giờ vẫn còn đập thình thịch này."

Vừa nói vừa khoa trương dùng tay nắm lấy vạt áo trước ngực, mặt tràn đầy sùng bái và thích thú.

Còi báo động vang trong đầu Trì Cẩn Hiến lập tức kêu lên, chẳng buồn nghĩ Lục Chấp có ý gì, chỉ vội vàng nghiêm túc nói nhanh: "Không được. Không được đập thình thịch, mau bình tâm, giữ vững! Lục Chấp là của tôi."

Nói xong cậu còn gỡ bàn tay đang nắm áo trước ngực của Giang Bách Hiểu xuống, giúp cậu ta vuốt phẳng, vừa vuốt vừa hỏi: "Bây giờ bình tĩnh lại chưa?"

Giang Bách Hiểu suýt cười đến không mở nổi mắt.

Nhưng thấy Trì Cẩn Hiến vẫn nghiêm túc, cậu ta đành nói: "Bình rồi bình rồi bình rồi."

Học sinh về tới chân tòa nhà học đường thì tự do giải tán, trước giờ học, ai muốn về lớp thì về, ai không muốn thì có thể chơi một lúc.

Lục Chấp còn chưa bước lên bậc thang đã bị giám thị gọi lại.

Trì Cẩn Hiến từ lúc đội hình giải tán vẫn luôn đi bên cạnh Lục Chấp, nghe vậy cũng dừng bước.

"Em về lớp trước đi." Lục Chấp nói.

Trì Cẩn Hiến không hỏi, chỉ đáp: "Vâng."

**

Vào buổi sáng mùa thu khi mặt trời vừa mới nhô lên không lâu, hàng nghìn cái miệng của hàng nghìn học sinh đã khiến chuyện này chưa ra khỏi cổng trường đã lan truyền nhanh chóng.

Còn có người âm thầm báo cảnh sát — dù sao thì tính chất vụ việc lần này ác liệt đến mức khiến người ta rùng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!