Chương 39: (Vô Đề)

Lục Chấp và Giang Tiến cùng tuổi, còn Nhậm Nghị Nhiên lớn hơn họ một tuổi. Suốt mười mấy năm lớn lên bên nhau, Nhậm Nghị Nhiên luôn được coi là anh cả. Bất kể cậu ta nói gì, Giang Tiến và Lục Chấp đều lắng nghe. Dù tính cách của Lục Chấp lạnh lùng, ít nói, cậu cũng sẽ đồng tình với lời cậu ta.

Ngoài sự tôn trọng của một người anh trai, Nhậm Nghị Nhiên còn là người được cưng chiều nhất.

Khác với gia đình gần như méo mó của Lục Chấp, cũng khác với gia đình Giang Tiến, nơi cậu dễ bị lãng quên vì có nhiều anh chị em, gia đình Nhậm Nghị Nhiên dành cho cậu ta sự yêu thương vô hạn của một đứa con một.

Cậu ta lớn lên trong một nhà kính không có phản đối, không có bất mãn, chỉ có sự ủng hộ, kiêu ngạo, phóng túng và cưng chiều. Cậu ta chưa từng nếm trải cay đắng bên ngoài, nên đương nhiên không thể hiểu được.

Chính vì vậy, Lục Chấp và Giang Tiến lớn lên cùng cậu ta, họ cũng sẵn lòng chiều theo sự kiêu ngông, tùy hứng của Nhậm Nghị Nhiên, vì cả đời không phải chịu khổ là một điều tốt, cũng là điều mà tất cả mọi người tha thiết mơ ước nhưng bất lực.

Từ khi còn bé đến hết cấp hai, họ tuy có bất đồng nhưng không đáng kể, chỉ giận dăm ba hôm rồi lại làm lành.

Cho đến năm lớp 9, Nhậm Nghị Nhiên tỏ tình với Lục Chấp. Cậuu ta nghĩ rằng Lục Chấp đã quen với việc âm thầm chiều chuộng mình từ nhỏ, chắc chắn sẽ có tình cảm với mình. Ngay cả khi không thích, cậu cũng sẽ không từ chối thẳng thừng, mà sẽ giữ thể diện và trân trọng tình cảm mới chớm nở của cậu ta.

Nhưng Lục Chấp đã từ chối.

Một cách dứt khoát.

Cậu nói: "Tỉnh táo lại đi."

Cậu còn nói: "Người tôi muốn ở bên không phải là cậu."

Nụ cười vừa hé nở trên mặt Nhậm Nghị Nhiên đột ngột đông cứng. Đứng một bên, Giang Tiến cảm thấy rất lúng túng, không biết nên khuyên ai trước.

Bình thường Nhậm Nghị Nhiên rất kiêu ngạo, chưa từng nhận được câu trả lời thẳng thừng mà cậu ta không mong muốn như vậy, mặt tái mét. Để giữ thể diện cho cậu ta, Giang Tiến không dám nói gì, tạm thời không khuyên ai cả, tự mình bỏ đi.

Cuối cùng, Nhậm Nghị Nhiên vẫn không thể tin vào sự từ chối rõ ràng đó. Cậu ta run rẩy hỏi: "Người cậu muốn ở bên… là con gái?"

Dù thời đại giữa các vì sao đã trải qua hàng nghìn năm, chuyện hai người cùng giới tính ở bên nhau là điều bình thường, miễn là họ hòa hợp, từ thể xác đến linh hồn đều cần có nhau thì họ nên được chúc phúc.

Nhưng ngoài những trường hợp đó, nam và nữ vẫn là một cặp đôi bình thường trong xã hội. Nếu Lục Chấp không thích con trai mà từ chối Nhậm Nghị Nhiên thì cũng không có gì lạ, và Nhậm Nghị Nhiên sẽ không khó chấp nhận như vậy.

Dù sao, không phải tất cả Alpha nam đều thích Omega nam.

Nhưng Lục Chấp dùng một giọng điệu kiên quyết hơn để nói với anh: "Là con trai."

"…" Mắt Nhậm Nghị Nhiên đỏ hoe, gần như sắp khóc.

Cậu ta không cam lòng, giọng nói nghẹn ngào: "Vậy người đó là… Omega?"

Lục Chấp ghét Beta, cậu ta biết điều đó.

Nhưng ngay sau đó, Lục Chấp lạnh nhạt nói: "Không phải."

Nhậm Nghị Nhiên bật khóc, khóc rất dữ dội ngay trước mặt Lục Chấp.

Cậu ta không dám hỏi Lục Chấp thích người có giới tính gì, nhưng trong lòng cậu ta đã chắc chắn rằng người đó cũng là Alpha giống cậu.

Nhậm Nghị Nhiên là Beta, Lục Chấp rất ghét giới tính này. Vì vậy, mặc dù họ lớn lên cùng nhau, Lục Chấp vẫn có thể từ chối dứt khoát như vậy, bất chấp tình bạn hơn mười năm. Cậu lại vừa nói mình không thích Omega.

Sau một lúc tự trấn an, Nhậm Nghị Nhiên nghĩ, thua một Alpha cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, vì Alpha mà Lục Chấp thích chắc chắn cũng mạnh mẽ như cậu.

Nhưng sau này, cậu ta phát hiện ra không phải.

**

Trì Cẩn Hiến xem đi xem lại tin nhắn trên màn hình điện thoại, mắt đầy kinh ngạc, bộ dạng không thể nào phản ứng nổi.

Đến cả hơi thở cũng vô thức nín lại, môi mím chặt, chỉ có đôi mắt liên tục chớp chớp đầy hoài nghi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!