Chương 36: (Vô Đề)

Không biết người trong cuộc lúc này cảm thấy thế nào, dù sao Giang Bách Hiểu đã chết lặng rồi. Cậu nghĩ, Lục Chấp quả nhiên đã nghe thấy!

Nói xấu mà bị chính chủ nghe thấy, không có chuyện gì tuyệt vọng hơn thế này — mặc dù không hẳn là nói xấu theo đúng nghĩa, nhưng bị chính chủ bác bỏ ngay trước mặt, thì sự tuyệt vọng lại thêm một tầng ngượng ngùng.

Lúc nàng Giang Bách Hiểu chỉ muốn biến mất khỏi hành tinh này.

Nhưng Lục Chấp không cho cậu cơ hội đó.

Ánh mắt của Lục Chấp có chút lạnh lùng, cậu liếc nhìn Giang Bách Hiểu một cách hờ hững, nói: "Lời đồn được hình thành như thế đấy." Nói xong, cậu im lặng một lúc, rồi lại lạnh lùng nói: "Nói linh tinh cái gì với cậu ấy."

Giang Bách Hiểu rụt cổ lại, nhất quyết phải giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, nhỏ giọng nói: "Lớp trưởng, xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên lan truyền tin đồn."

Những lời nói trên diễn đàn, và những thứ từ miệng người khác, vốn dĩ được truyền đi như vậy. Dù không có mấy phần là thật, nhưng truyền đi nhiều thì giả cũng thành thật, ít nhất là có rất nhiều người tin.

Tin đồn có thể lan truyền cũng là vì có một hoặc vài người trong cuộc làm vật trung gian, Lục Chấp là một trong số đó.

Đối với những thứ mà người khác vốn không hiểu, cậu không có lý do gì để trách tội. Lục Chấp thu lại ánh mắt đầy áp lực, kéo ghế ra ngồi xuống, không nói thêm lời nào, cũng không để ánh mắt rơi trên người Trì Cẩn Hiến nữa.

Cứ như câu nói giải thích "chưa từng yêu sớm" mà cậu vừa nói với Trì Cẩn Hiển là giả vậy.

Từ nhỏ đến lớn, Trì Cẩn Hiến không thích quá quan tâm đến những chuyện không xảy ra xung quanh mình. Hơn nữa, so với việc nghe, cậu tin vào những gì mắt thấy hơn.

Đối với những gì Giang Bách Hiểu nói, ngay từ đầu cậu đã không tin. Sở dĩ cậu rất ngạc nhiên là vì cậu đã giả định rằng Lục Chấp có thể đã từng yêu đương dựa trên lời của Giang Bách Hiểu — dù Lục Chấp có từng yêu sớm hay không, đó là tự do của anh, cũng là chuyện trong quá khứ của anh. Trì Cẩn Hiến mới quen anh Lục ở trường trung học, sẽ không đánh giá về những chuyện đã xảy ra trước đây của anh.

Nhưng con người đối với người hoặc vật mình thích đều có một sự chiếm hữu bẩm sinh. Trì Cẩn Hiến chỉ là một người bình thường, còn là một người bình thường có nhiều khuyết điểm. Chỉ cần nghĩ đến việc từ rất lâu trước đây đã có người từng sở hữu Lục Chấp, trong lòng cậu đương nhiên sẽ không kìm được mà khó chịu.

Vì vậy trạng thái có chút không tự nhiên.

Nhưng việc Lục Chấp khi nãy có thể nói ra một câu như vậy quả thực đủ để khiến Trì Cẩn Hiến bất ngờ. Lúc này cậu không chỉ không khó chịu, mà tim còn đập thình thịch, rất vui vẻ. Cậu nghĩ, chưa từng yêu sớm, tức là không có mối tình đầu. Vậy mối tình đầu sau này của Lục Chấp nhất định sẽ là mình rồi!

Cậu có lòng tin này!

Trì Cẩn Hiến siết chặt nắp chai nước trên tay, yên lặng ngồi trên ghế.

Tâm trạng có chút bay bổng, mặc dù không thể hiện ra ngoài.

Giang Bách Hiểu với tâm trạng hoàn toàn khác đang tự kỷ trên ghế, trong lòng không ngừng kiểm điểm. Giang Hồ Giang Hồ Bách Hiểu Sinh vậy mà cũng có ngày lật kèo, mà còn lật một cách thê thảm như vậy.

Cậu ta rất tự kỷ, hơn nữa vừa nãy lớp trưởng hơi hung dữ.

Ngày thường, ngoài là một đối tượng theo đuổi tốt, Trì Cẩn Hiến cũng là một bạn cùng bàn tốt.

Sau khi tự tiêu hóa xong những suy đoán của mình, cậu ngay lập tức nhận ra cảm xúc của Giang Bách Hiểu. Cậu xích lại gần cậu ta trong lúc trống giờ, dùng vai huých huých đối phương, nhỏ giọng: "Bách Hiểu tốt bụng, anh Lục không cố ý nói cậu đâu, đừng tự kỷ."

Giang Bách Hiểu "ai" một tiếng, như một ông cụ non.

Trì Cẩn Hiến biết khả năng rất cao là cậu ta không phải vì lời nói của Lục Chấp, cậu ấy cười nói: "Danh tiếng Giang Hồ Giang Hồ Bách Hiểu Sinh của cậu không bị lật đâu, vẫn còn đó. Sau này tôi muốn nghe các tin tức lớn ở trường vẫn phải dựa vào cậu cả."

Giang Bách Hiểu này, rất coi trọng thân phận của mình.

Dù sao câu "trên biết thiên văn dưới biết địa lý, giữa biết chuyện bát quái kỳ lạ" vẫn còn treo trên diễn đàn. Hôm nay đột nhiên lật kèo, cậu ta nhất thời không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường.

Nghe vậy, Giang Bách Hiểu quả nhiên trừng mắt nhìn Trì Cẩn Hiến một cái đầy hung dữ, nhe răng đe dọa: "Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài."

Trì Cẩn Hiến "ừ ừ ừ" gật đầu.

Có lẽ là do vừa mới lật kèo một lần, Giang Bách Hiểu rất cần lấy lại thể diện. Cậu ta kéo tay Trì Cẩn Hiến lại, ghé vào tai cậu ấy thì thầm: "Chuyện tình cảm không nói nữa, nói nhiều sai nhiều. Nhưng cái này cậu phải tin tôi, Nhậm Nghị Nhiên chính là bạn thân từng bị Lục thần động tay đánh, mối quan hệ giữa họ không được tốt đẹp cho lắm."

"Cho nên tôi khuyên cậu, hai ngày nữa đợi Nhậm Nghị Nhiên chuyển đến — vẫn chưa biết cậu ta sẽ vào lớp nào. Nếu ở lớp mình, cậu cố gắng tránh xa cậu ta một chút, kẻo làm Lục thần không vui."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!