Chương 32: (Vô Đề)

Màn hình điện thoại đã tối, Lục Chấp cúi đầu ấn nút mở máy, một hình nền có ảnh cơ bụng ngay lập tức hiện ra.

Một nam sinh 17-18 tuổi đầy sức sống đang ném bóng vào rổ trước mặt, khuôn mặt không biểu cảm gì. Cổ tay cậu khẽ hạ xuống, hiện ra một đường gân căng cứng, năm ngón tay như thể có thể giữ chặt quả bóng trong tay, tư thế vô cùng đẹp mắt.

Vì khoảng cách xa hơn vạch 3 điểm, khi ném bóng toàn thân nam sinh dùng lực, phần áo trên eo hơi kéo lên, một đoạn cơ bụng và đường rãnh rõ ràng lộ ra. Vóc dáng khá ổn.

Khuôn mặt Lục Chấp không có gì ngạc nhiên hay khác thường, trông như đã quen với việc ảnh mình được dùng làm hình nền, chỉ khẽ nhướng mày.

"Chụp không tồi," cậu bình thản nhận xét.

Trì Cẩn Hiến chẳng quan tâm chụp có tồi hay không! Bây giờ cậu vẫn chưa kịp phản ứng.

Rõ ràng lúc nãy tấm thẻ ăn đã xuất hiện trước mặt mình, cậu đã thấy, cũng nghe thấy hai chữ "trao đổi" của Lục Chấp. Nhưng bây giờ Trì Cẩn Hiến nhìn chằm chằm vào vị trí tấm thẻ vừa đặt, trống không.

Sững sờ một lúc lâu, Trì Cẩn Hiến mới thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm mặt bàn, ngước mắt lên nhìn Lục Chấp với vẻ kinh ngạc.

Không chỉ Trì Cẩn Hiến bị thao tác này làm cho mụ mị, ngay cả Giang Bách Hiểu cũng ngây người. Đang ngẩn ra, không biết nhớ ra điều gì, cậu ấy đột nhiên không kiềm chế được mà "phụt" một tiếng cười. Nhận thấy không khí hiện tại không đúng, cậu vội vàng đưa tay bịt miệng lại, trở nên ngoan ngoãn.

Trì Cẩn Hiến bị tiếng cười trắng trợn này làm cho tự kỷ, liếc Giang Bách Hiểu một cái với ánh mắt oán giận, ẩn ý bên trong là "nếu cậu còn dám phát ra tiếng, tối nay tôi nhất định sẽ ám sát cậu". Đối phương nhận được lời đe dọa, hiểu ý, gật đầu cười dễ thương với cậu, không hề phát ra một tiếng động nào.

"Lục Chấp," Trì Cẩn Hiến nhỏ giọng gọi một câu như vậy, trong lòng không được thoải mái.

Lục Chấp không ngước mắt lên, dường như đang định nghịch điện thoại của cậu, đáp: "Ừm."

Trì Cẩn Hiến nghiến răng: "Sao anh lại lừa người thế."

Lục Chấp không trả lời.

Trì Cẩn Hiến lại lên tiếng, còn có vẻ khá ấm ức: "…anh Lục, trả thẻ ăn cho em đi."

"Không cho," Lục Chấp nói.

"…"

Giang Bách Hiểu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn điên cuồng. Nhóm ② của lớp 12/10 lúc này đang "ting ting" với những tin nhắn. Toàn bộ là cậu ấy đang tường thuật "tình hình chiến đấu thực tế".

Hầu hết mọi người đều đã nghe nói về Lục Chấp hồi cấp 2 như thế nào. Dù sao thì tính tình thực sự không tốt. Nếu không, dù đã là bạn học được ba năm, cũng không đến nỗi không ai dám chủ động tiếp cận Lục thần ngoài Trì Cẩn Hiến. Chuyện cậu ấy đã từng đánh người chắc chắn không phải tin đồn, bởi vì nếu không có Thượng tướng Lục, sự nghiệp học hành của Lục Chấp chắc chắn đã bị ghi vào kỷ luật nặng.

Nhưng trong hai năm qua, đừng nói là đánh người, cậu ấy gần như chưa bao giờ nổi nóng.

Thế thì thôi đi, bây giờ cậu ấy còn có thể "liếc mắt đưa tình" với Trì Cẩn Hiến! Vì để đạt được mục đích của mình, cậu ấy còn lừa người mà không đổi sắc mặt! Giang Bách Hiểu hoàn toàn không thể hiểu tại sao Lục thần của mọi người lại trở nên như vậy. Nhưng những điều này khiến cậu vô cùng phấn khích, trong nhóm ② lúc này ngoài những tin nhắn phụ họa lặp đi lặp lại, toàn là những lời nói cực kỳ hưng phấn của chính cậu.

Mọi người không biết tại sao Lục Chấp lại như vậy, nhưng họ biết rằng Tiểu Hiện Kim của họ đã có triển vọng rồi!

Xem này, việc theo đuổi Lục thần sắp thành công rồi!

Nhóm ② ngay lập tức sôi nổi hơn, gần như không ai đặc biệt chú ý đến Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp nữa.

Trì Cẩn Hiến vẫn quay mặt về phía sau, cậu im lặng nhìn Lục Chấp một lúc, định dùng cách này để anh ấy cảm thấy chột dạ, tốt nhất là có thể lập tức quăng thẻ ăn vào tay mình. Nhưng đối phương căn bản không ngước mắt lên, như thể không quan tâm chuyện gì bên ngoài. Anh ấy nhấn vào màn hình điện thoại, mật khẩu có bốn chữ số hiện ra, chờ chủ nhân nhập vào.

Nhìn thấy dãy mật khẩu thủ công bảo vệ điện thoại, mắt Trì Cẩn Hiến sáng lên, khóe miệng cười toe toét. Cậu nói với giọng đầy đắc ý: "Không đưa thẻ cho em thì em sẽ không nói mật khẩu cho anh đâu."

"Vậy nên…"

Lời nói của Trì Cẩn Hiến đột nhiên dừng lại một cách kỳ lạ, nụ cười cong lên ở khóe miệng lại biến mất.

Cậu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã mở của mình, lần này trên mặt cậu thực sự hiện lên hai chữ "đần mặt".

Trì Cẩn Hiến: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!