Chương 30: (Vô Đề)

Thích Tùy Diệc cứ thế trơ mắt nhìn Trì Cẩn Hiến bị kéo đi bằng hai sợi dây mũ áo hoodie mà không hề ngoái đầu lại lấy một lần, trong lòng uất nghẹn. Thầy chủ nhiệm vẫn còn đứng ở cổng trường, bằng không thì Thích Tùy Diệc sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được tính nóng nảy.

Nhưng Trì Cẩn Hiến hoàn toàn không thể thấu hiểu được tâm trạng của Thích Tùy Diệc.

Đây là lần đầu tiên Lục Chấp "liếc mắt đưa tình" với mình giữa thanh thiên bạch nhật, cả cái đầu Trì Cẩn Hiến giấu trong mũ áo, năm giác quan cũng như bị che lấp, trong nhất thời, thế giới của cậu chỉ còn lại mỗi mình Lục Chấp. Cậu đã sớm quên mất người chú nhỏ của mình đang ở nơi xa xôi nào đó, chỉ ngoan ngoãn đi theo Lục Chấp, cùng ảnh sánh bước.

Các học sinh trong trường hoàn toàn ngừng việc chú ý đến cảnh tượng kỳ quái này.

Buổi chào cờ chưa bắt đầu, nhưng tin tức về việc Trì nào đó lại đi theo sau mông Lục thần đã lan truyền khắp nơi, không thể ngăn cản.

Tin tức này vừa được tung ra, ban đầu vẫn có nhiều người không tin, cho đến khi trong buổi chào cờ, thật sự không chỉ một người thấy Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến gần như đi kề vai nhau, muốn không tin cũng không được.

Năm thứ ba Trì Cẩn Hiến theo đuổi người ta, mọi người bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề: Rốt cuộc Lục Chấp có cảm giác gì với Trì Cẩn Hiến?

Người sáng suốt đều có thể thấy Lục Chấp không thích cậu, nhưng từ khi lên lớp mười hai, dường như Lục Chấp lại có một sự… dung túng kỳ quái đối với Trì Cẩn Hiến.

Nhưng nếu nghĩ kỹ hơn, thì mấy năm nay dường như vẫn luôn là như vậy.

Cuối cùng, chuyện này dừng lại khi chính Trì Cẩn Hiến đã dám làm dám chịu, không muốn người khác cứ đoán già đoán non suy nghĩ của anh Lục nhà mình. Đoán tới đoán lui có khi lại thành lời đồn thất thiệt, rốt cuộc cậu và Lục Chấp là như thế nào thì bản thân cậu rõ hơn ai hết.

Hiện tại Lục Chấp chỉ là đã quen có cậu đi theo bên cạnh.

Và sau khi biết được đáp án này, mọi người lập tức hiểu ra, cũng yên tâm hơn, họ đã nói rồi, Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến không thể nào có chuyện.

Người ngoài có đoán thế nào đi nữa thì vẫn là người ngoài, không thể tiếp xúc trực diện với Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến, nhưng người thân cận thì có thể.

"Hiện Kim này." Sau buổi chào cờ, khi các học sinh vừa trở lại lớp, Giang Bách Hiểu không thể kìm nén sự tò mò mà tiến lại gần Trì Cẩn Hiến.

Đợi cậu quay sang nhìn, cậu ta lập tức hỏi nhỏ: "Cậu với lớp trưởng hòa rồi à?"

Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến ho khan một tiếng để dọn giọng, như thể tuyên bố một chuyện trọng đại, đáp lại đầy mạnh mẽ: "Ừm!"

Giang Bách Hiểu vô cùng khó tin: "Hòa bằng cách nào thế?!" Cậu ta kinh ngạc đến mức không kiểm soát được âm lượng, thu hút sự chú ý của hai học sinh ngồi bàn đầu là học ủy.

May mà lúc này Lục Chấp đi vệ sinh nên không có ở đây, bằng không thì họ không dám buông thả như vậy.

"Thì hòa rồi thôi," nghĩ đến hai tuần ủ rũ vừa rồi, Trì Cẩn Hiến còn cảm thấy buồn cười, nói, "Không thể nói là hòa được, tôi với anh Lục có cãi nhau đâu. Lúc nào cũng tốt cả!"

Nói cứ như thể người tuần trước còn trốn tránh và điên cuồng chép bài không phải là cậu, Giang Bách Hiểu "chậc" một tiếng đầy ngao ngán.

Tuy nhiên, cảnh tượng này thật sự khiến người ta không ngờ tới, vừa cảm thấy ngạc nhiên, vừa mang tâm trạng của một ông cha già, Giang Bách Hiểu lại cảm thấy an ủi và yên tâm hơn hẳn.

Sau khi đùa giỡn về chuyện này với học ủy và mấy người khác, đợi mọi người về chỗ ngồi, Giang Bách Hiểu nửa thật nửa đùa cảm thán: "Cảm thấy lớp trưởng thay đổi nhiều quá."

"Hả?" Trì Cẩn Hiến nghi hoặc, "Sao cậu nói vậy?"

Giang Bách Hiểu lắc đầu, như đang hồi tưởng lại một chút, nói: "Trước đây, tính tình của lớp trưởng nổi tiếng là tệ, tôi có kể với cậu về chuyện cậu ấy từng động tay động chân với ba nhỏ của Lục Vịnh chưa?"

Hình như là đã nói rồi.

Trì Căng Hiển gật đầu: "Ừm."

Giang Bách Hiểu nói: "Chuyện này khoan bàn đến, dù sao đó là chuyện riêng giữa người lớn và con cháu, là chuyện của người khác, không thể tin những lời đồn bên ngoài. Nhưng khi ở với người cùng tuổi, Lục thần mới thật sự là hung dữ đó, nghe nói sau khi thi trung học xong, cậu ấy đã đánh gãy hai tay của người ta."

Vẻ mặt cậu ta nghiêm túc như thể chính là người chứng kiến lúc đó.

Không biết có phải vì từ nhỏ Trì Cẩn Hiến đã không thích quan tâm đến những lời đồn đại từ người khác, không thấy tận mắt thì cậu không tin—việc cậu ở trường Trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 suốt ba năm mà số lần lên diễn đàn chỉ đếm trên đầu ngón tay đã chứng minh điều đó, cậu tin vào những gì mình nhìn thấy hơn. Thế nên, về danh tiếng trước đây của Lục Chấp là gì, nếu không phải gần đây Giang Bách Hiểu kể vài lần, Trì Cẩn Hiến có thể nói là gần như không biết gì cả.

"…Hả? Đánh ai cơ? Tại sao lại đánh cậu ta? Chắc chắn người đó đã làm gì đó chạm đến giới hạn rồi đúng không? Nếu không thì anh Lục không có lý do để ra tay đâu." Sau khi hỏi một loạt câu hỏi, Trì Cẩn Hiến cuối cùng thật lòng nói: "Rõ ràng tính tình của anh Lục rất tốt mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!