Trì Cẩn Hiến thực sự muốn trả lời, tay cậu gần như không thể kìm nén việc gõ chữ! Nhưng cậu lại rất sợ một khi trả lời, Lục Chấp sẽ lôi chuyện cậu là Beta ra nói.
Cậu không muốn chấp nhận sự thật.
Và từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, mỗi ngày Trì Cẩn Hiến theo đuổi Lục Chấp, cậu đều rất dốc lòng, dốc lòng đến mức việc che giấu giới tính của mình cũng rất nhập tâm.
Về chuyện cậu là Beta, ngoài người thân ra, cậu thậm chí còn chưa từng nói với Tiểu Lộc—dù họ chỉ là bạn thân nhất trên mạng và chưa từng gặp mặt. Nhưng cậu vẫn chưa bao giờ nói về chuyện này.
Cứ như vậy, Lục Chấp sẽ không bao giờ biết được.
Nhưng mà…
"Cậu không phải là Beta sao, tại sao lại ph*t t*nh." Vài ngày trước, một câu hỏi lạnh nhạt nào đó vừa đúng lúc hiện lên trong đầu Trì Cẩn Hiến.
Bây giờ nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Rốt cuộc Lục Chấp đã biết từ khi nào? Không lẽ đúng là vừa nói với mình rằng anh ấy ghét Beta vào buổi sáng, buổi chiều đã biết rồi sao?
Nếu thật sự là vậy, thì quá bi thảm rồi.
Trì Cẩn Hiến nhăn mặt "ư ử" một tiếng, đột nhiên giũ chăn ra và giấu mình dưới đó, mặt vùi sâu vào gối, như thể làm vậy là có thể trốn thoát khỏi vực sâu ngăn cách giữa cậu và Lục Chấp.
Trong lòng, cậu lẩm bẩm cảnh báo mình hết lần này đến lần khác, Trì Cẩn Hiến, nhịn đi, nhịn đi, không được trả lời tin nhắn. Trả lời tin nhắn chỉ mang lại niềm vui nhất thời, giây tiếp theo anh Lục có thể sẽ nói ghét cậu, sau này không thể ăn ké, không thể đi theo anh Lục nữa, cậu có khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc đâu!
Với suy nghĩ kiên quyết như vậy, Trì không tim không phổi vậy mà lại ngủ thiếp đi!
Nhưng không biết có phải vì sau khi từ bệnh viện về, cậu đã trò chuyện quá nhiều với Trì Tuy không. Những chuyện ba cậu nói cậu không có chút ấn tượng nào, nhưng đại não cậu lại tự động chú ý đến những thứ đó, khiến cậu nằm mơ. Ngay sau khi ngủ, cậu đã mơ thấy một giấc mơ.
**
"Ba nhỏ, anh trai kia trông đẹp trai quá." Một đứa trẻ mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, đội mũ vàng nhỏ, một tay nắm tay người lớn, một tay giơ lên chỉ vào một bóng dáng nhỏ bé đang đứng yên lặng trước cổng trường nào đó, giọng điệu khoa trương, "Anh ấy giống như hoàng tử Bạch Tuyết mà ba kể cho con nghe á, tóc thật đen, mắt thật sáng. Đẹp trai quá!"
Người lớn nhìn theo bàn tay nhỏ của cậu bé, rồi gạt tay cậu xuống, cúi người xuống nhẹ nhàng nói với cậu: "An An, chỉ trỏ người khác như vậy là không lịch sự." Nói xong, anh ấy cười và nói, "Ba đã kể chuyện hoàng tử Bạch Tuyết cho con lúc nào vậy, đó là công chúa Bạch Tuyết mà."
"Đúng a, vậy có lẽ con nhớ nhầm rồi."
Trì Cẩn Hiến trong tiềm thức biết mình đang mơ, nhưng cậu lại cảm thấy rất xa lạ với khung cảnh được phác họa ra này.
Cậu thấy mình hồi nhỏ thoát khỏi bàn tay lớn của Nguyên Tư Bạch, tự mình chạy về phía hoàng tử Bạch Tuyết mà cậu nghĩ. Vừa chạy, cậu vừa quay đầu lại cười với Nguyên Tư Bạch, vui vẻ nói: "Ba nhỏ, con muốn kết bạn với anh ấy—"
Nguyên Tư Bạch sợ cậu quá l* m*ng, vội vàng đuổi theo, hét lên phía sau: "An An."
Trì Cẩn Hiến muốn đi theo mình để nhìn một đứa trẻ khác, nhưng lại phát hiện mình không thể nhìn rõ. Và khi Trì Cẩn Hiến nhỏ chạy đến trước mặt cậu bé kia, cậu ta lại có vẻ rất kháng cự, bước chân dịch sang một bên vài bước.
Và Trì Cẩn Hiến dường như vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ cậu ta mím môi cảnh giác nhìn Trì Cẩn Hiến nhỏ.
"Trong vườn nhà cha em trồng rất nhiều hoa hồng lửa vừa to vừa đẹp," Bước đầu tiên để kết bạn có vẻ không mấy thuận lợi, nhưng Trì Cẩn Hiến nhỏ không hề nản lòng. Cậu hào hứng vừa nói vừa ra dấu mô tả hình dáng những bông hồng trong vườn của cha mình, đôi mắt to sáng lấp lánh, "Anh trai, ngày mai anh có ở đây không, em hái bông đẹp nhất tặng anh nhé?"
Trì Cẩn Hiến đang ngủ nhíu mày khó chịu. Tiềm thức sâu nhất trong đầu còn thầm nghĩ, sao hồi nhỏ mình lại bạo dạn thế. Người trước mặt đâu phải Lục Chấp, tặng hoa hồng làm gì, không được tặng!
Nhưng cậu không phải là bậc thầy điều khiển giấc mơ, không thể kiểm soát sự phát triển của giấc mơ của mình.
Cậu thấy đứa trẻ luôn mờ ảo đó, vào ngày thứ hai, đưa bàn tay nhỏ ra, suy nghĩ rất lâu mới nhận lấy bông hồng mà Trì Cẩn Hiến nhỏ đưa cho.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư… ngày thứ không thể đếm được, vẫn luôn như vậy.
Trì Cẩn Hiến nhỏ đã tặng vô số bông hồng đỏ rực, và đối phương đã nhận tất cả— chưa bao giờ do dự nữa.
Cứ như vậy ngày qua ngày, mười mấy năm trôi qua. Đứa trẻ thành người lớn, Trì Cẩn Hiến cầm hoa hồng hào hứng chạy đến trường, một lần nữa đứng trước mặt cậu con trai đó, đưa bông hồng ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!