Chương 20: (Vô Đề)

"Lục Chấp."

Nam Mạnh Bạch gọi tên cậu ta một tiếng, như thể sợ đối phương không biết mình đang nói chuyện với cậu ta.

Nhưng thực ra khi nhắc đến Trì Cẩn Hiến, bước chân của Lục Chấp đã dừng lại tại chỗ, chỉ là không có hành động.

Đợi đến khi cái tên đã khắc sâu vào xương tủy của mình được người khác gọi ra, Lục Chấp mới hơi nghiêng mắt, nhìn qua.

Mới 17, 18 tuổi, nhưng trên người cậu không hề toát ra vẻ tươi trẻ, mà chỉ có sự áp bức và lạnh lùng. Bất kể ở bên ai, cậu cũng sẽ bao trùm lấy đối phương, khiến họ cảm thấy cái bóng ngột ngạt.

Vài sợi tóc vẫn lòa xòa trước mi mắt, sâu trong đồng tử là một vực sâu đen như mực.

Hai người đứng không quá xa, nhưng Nam Mạnh Bạch không thể nhìn vào mắt cậu. Cậu ta lấy khuỷu tay ra khỏi lan can, tìm một tư thế thoải mái hơn để dựa vào, trong mắt mang theo chút ý cười, nói: "Ai cũng biết hai người quen nhau, có thể gửi tôi cách liên lạc của cậu ấy cho tôi một chút không?"

Lục Chấp vẫn giữ nguyên tư thế đứng đó, ngay cả mặt đối diện cũng không cho người ta một cái, cũng như không thèm nhìn thẳng.

Cậu chỉ hỏi: "Chúng ta quen nhau?"

Nam Mạnh Bạch thu lại vẻ dịu dàng trong mắt, có chút lạnh nhạt: "Không quen."

Lần này, ngay cả một ánh mắt thiếu tôn trọng Lục Chấp cũng lười cho, cậu nhấc chân bỏ đi.

Nam Mạnh Bạch phía sau cậu đột nhiên nói một câu không to không nhỏ: "Cậu rất ghét Beta."

Lục Chấp đẩy cửa vào lớp, đóng cửa lại. Cách ly tất cả những âm thanh và khung cảnh không cần thiết ra bên ngoài, không thèm để tâm.

"Anh Lục, anh về rồi." Trì Cẩn Hiến đưa chai nước vẫn còn trên bàn mình cho Lục Chấp – chai nước cậu đã uống khi đánh bóng.

"Ừ." Lục Chấp đưa tay nhận lấy, đặt chung với cốc nước của mình.

Chuông vào lớp vang lên, Trì Cẩn Hiến vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến bổn phận của một học sinh giỏi, cậu quay người lại.

Lục Chấp xoay cây bút trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cốc và chai nước đặt cạnh nhau bên tường – đều là của mình.

Hình bóng Nam Mạnh Bạch vô tình lướt qua trong đầu, ngón cái của Lục Chấp nhanh chóng cọ xát vào đuôi bút, trong đôi mắt lại cụp xuống không biết mang theo cảm xúc gì.

Nhưng biểu hiện vẫn là không hề bận tâm.

Trì Cẩn Hiến phát hiện tâm trạng anh Lục của mình hình như không tốt, từ lúc đánh bóng về cho đến khi tan học đi ăn cơm, ảnh gần như không nói chuyện – mặc dù trước đây ảnh cũng ít nói, nhưng điều đó không giống.

Không chỉ Trì Cẩn Hiến cảm nhận được, Giang Tiến cũng vậy. Khi cả nhóm cùng nhau đi đến căng tin, cậu ta hỏi: "Rõ ràng cậu chơi bóng thắng, sao mặt vẫn thế này. Không phải lại là tôi chọc cậu chứ."

Trì Cẩn Hiến dựng tai lên nghe, nhưng Lục Chấp không đáp lại cậu ta.

Giang Tiến liếc mắt, "hừ" một tiếng, nói: "Lục Chấp, có thể có người muốn chặn cậu đấy."

Nói xong cũng không cần biết tâm trạng người kia thế nào, lập tức bày ra phong cách xem kịch quen thuộc.

Hôm nay có lẽ tâm không thành, ra khỏi lớp cũng quên xem ngày lành, không nhanh không chậm, khi họ đi ngang qua tòa nhà học khối 11, Trình Phi vừa lúc xuống lầu.

Cùng với Lục Vịnh.

"Anh." Lục Vịnh cười chào.

Sự đè nén cả buổi chiều trong khoảnh khắc này như một con quỷ dữ xé toạc bóng tối bò ra ngoài, trong mắt Lục Chấp tràn ngập sự hung dữ, giữa lông mày mang theo sự đe dọa đáng sợ.

"Đừng để bất cứ ai bên cạnh mày tiếp cận tao nữa," Lục Chấp đưa mắt nhìn chằm chằm Lục Vịnh, như muốn đóng đinh cậu ta vào quan tài, "Không phải tao đang cảnh cáo mày đâu."

Nụ cười trên mặt Lục Vịnh cứng lại. Vì một vài mối quan hệ, Lục Chấp ngoài việc vẫn còn chút hòa nhã và tôn trọng với Lục Từ Thanh, thì hai người còn lại trong gia đình, cậu đa phần đều coi là không khí, thỉnh thoảng còn có thể coi là kẻ thù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!