Chương 2: (Vô Đề)

"Có khăn ướt không." Lục Chấp lạnh nhạt hỏi, ngữ điệu lịch sự.

Ngay sau đó, cậu ngước đôi mắt đen thẳm lên, nhìn về phía Trì Cẩn Hiến.

"Có!" Trên vai vẫn còn hai cánh tay, nhưng Trì Cẩn Hiến dường như không hề hay biết, lập tức cúi đầu lục lọi cặp sách của mình, lấy ra một gói khăn ướt nhỏ rồi đưa tới. "Đây!"

Thích Tùy Diệc bị hành động nhanh nhẹn và vui sướng của cậu làm cho lệch người, nửa thân trên vẫn còn dựa vào bệ cửa sổ lập tức không vững, suýt chút nữa thì ngã vào lớp.

Trong lúc cấp bách để tránh bị ngã vào, Thích Tùy Diệc "ai ai ai" kêu lên, tay chân luống cuống bám chặt lấy cổ Trì Cẩn Hiến.

Ôm chặt lấy.

"Mắt cậu còn có tôi không?" Thích Tùy Diệc hung dữ nhìn chằm chằm Trì Cẩn Hiến, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Xem xong lại đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn người đang thờ ơ ở phía sau.

Trì Cẩn Hiến khẽ mở miệng, vừa chột dạ vừa qua loa: "Có mà, có chứ." Đồng thời tay lại giơ lên, "anh Lục."

Lục Chấp đưa tay nhận lấy khăn ướt, mở ra rút một tờ, nói: "Cảm ơn."

Nói xong bắt đầu lau chùi mặt bàn, ngăn bàn, ghế của mình, tóm lại từ đầu đến cuối, không thèm nhìn Thích Tùy Diệc một cái.

Trì Cẩn Hiến cũng đã hất tay Thích Tùy Diệc ra, để cậu ta tự đứng thẳng trong hành lang bên ngoài cửa sổ, đừng có như thể thiếu tay thiếu chân vậy.

Vừa được tự do cậu lại bắt đầu cúi đầu lấy đồ từ cặp sách ra, lấy ra một chai sữa đóng hộp.

"Anh Lục, sữa bò." Trì Cẩn Hiến đặt đồ lên bàn Lục Chấp, còn đẩy về phía trước.

Lục Chấp vung tay, chiếc khăn ướt vốn đang ở trong tay rơi chính xác vào chiếc cặp vẫn còn mở của Trì Cẩn Hiến, không nhìn, cũng không động đến chai sữa đó.

Ài, Trì Cẩn Hiến thở dài một tiếng trong lòng, thầm nghĩ, biết ngay mà, vẫn không nhận.

Lục Chấp kéo ghế ngồi xuống, dường như lúc này mới nhận ra trong lớp hơi quá yên tĩnh, cậu ta ngước mắt lướt qua.

Trong chớp mắt, ghế di chuyển về phía trước, tiếng va chạm cơ thể, tiếng rít lên đau đớn vang lên khắp nơi, những người vừa nãy còn đồng loạt nhìn về phía góc lớp lúc này đều đối mặt với bảng đen, ngồi thẳng tắp. Người nói chuyện, người cười đùa, ai làm gì làm nấy, cứ như thể những ánh mắt tò mò vừa nãy không phải của họ vậy.

Là bạn cùng lớp, bạn bè thân thiết, cảnh tượng mặt nóng dán mông lạnh này mọi người đều không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi.

Biết rõ kết quả cuối cùng, họ vẫn có chút thương cảm cho Trì Cẩn Hiến.

Xem kìa, thích ai không thích, cứ nhất định phải thích cái máy học hành ít nói kia — trong lòng Lục Thần chỉ có học hành, không có gì khác.

Mà bản thân Trì Cẩn Hiến thì, chửi không tỉnh.

"Trì Cẩn Hiến!" Chuông báo hiệu 8 giờ đã vang lên, không thể cứ đứng mãi bên ngoài lớp của người khác, Thích Tùy Diệc cuối cùng chỉ vào đầu mũi Trì Cẩn Hiến, như dạy dỗ một hậu bối, vẻ mặt giống như chỉ tiệc rèn sắt không thành thép: "Cậu chẳng có chút tiền đồ nào cả!"

Bị mắng mà vẫn như ăn kẹo, Trì Cẩn Hiến cười to tiếng với cậu ta: "Tiền đồ có nuôi tôi no bụng được không?"

Thích Tùy Diệc vừa chạy về lớp, trong đầu tràn ngập câu nói này, càng nghĩ càng tức, lấy điện thoại ra lạch cạch soạn một tin nhắn.

Sau này tôi là đại minh tinh: [Tôi về sẽ nói với anh ba là cậu lại yêu sớm!]

Trì Cẩn Hiến đang hớn hở quay mặt về phía sau tìm Lục Chấp nói chuyện thì bị tiếng rung trong túi làm phân tán sự chú ý.

"Cũng được." Lục Chấp lạnh nhạt trả lời câu hỏi của cậu vừa nãy về kỳ nghỉ hè của anh như thế nào.

Bể Tiền Mặt: [Tôi chưa từng yêu đương một ngày nào, lấy đâu ra yêu sớm?]

Bể Tiền Mặt: [Tôi cũng muốn yêu, anh Lục không cho tôi cơ hội a]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!