"Đứng dậy." Lớp trưởng thể dục hô một tiếng, tất cả học sinh đều đứng lên và nói "Chào cô giáo" với giáo viên tiếng Anh vừa vào lớp.
Trì Cẩn Hiến xoay người lại, đứng thẳng mặt về phía bảng, rõ ràng là đang nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng ánh mắt của cậu dường như vẫn còn dừng lại ở hàng cuối cùng của giây cuối cùng trước khi vào lớp, trong sự hoang mang sâu thẳm của đồng tử mang theo chút kinh ngạc.
Sau khi giáo viên cho phép ngồi xuống, Trì Cẩn Hiến không muốn trì hoãn một giây nào, lập tức xoay người ra sau, mắt sáng rực, giọng nói khi gọi người cũng đầy phấn khởi: "Anh Lục."
Lục Chấp mở sách giáo khoa, vẻ mặt vẫn như cũ, không kiên nhẫn, bực bội, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn đối phương, dường như muốn nghe xem người trước mặt sẽ nói gì.
Trì Cẩn Hiến nói: "Có phải anh không thích người khác theo đuổi mình không?"
Theo như cậu biết, trong ba năm cấp ba, mặc dù không cố chấp như cậu, nhưng số người theo đuổi Lục Chấp nhiều không đếm xuể, cách anh từ chối người khác cậu cũng biết, thậm chí còn từng chứng kiến. Nhưng cậu không hiểu lời Lục Chấp nói trước khi vào học khi nãy là có ý gì, đây là đang cho cậu đặc quyền để cậu giúp anh chắn vận đào hoa sao?
Lục Chấp giãn lông mày ra, nhưng vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn.
Trì Cẩn Hiến nghẹn lại, vội vàng nói ra suy nghĩ "Lục Chấp muốn mình giúp anh ấy chắn vận đào hoa". Vừa dứt lời, Lục Chấp không mấp máy môi, chỉ có giọng nói truyền ra: "Cậu nói xem?"
Sau khi hỏi xong, dường như Lục Chấp đột nhiên nhớ ra thân phận lớp trưởng của mình, lại nói: "Cậu lớp mấy rồi, không học à?"
Không hiểu sao, Trì Cẩn Hiến cảm thấy anh Lục của mình có chút tức giận. Nhưng đây chỉ là một loại ảo giác, trên mặt Lục Chấp không hề có bất kỳ biểu cảm nào có thể dò xét được, ngay cả ánh mắt cũng là sự chính trực hoàn toàn của một lớp trưởng và sự lạnh lùng công tư phân minh.
Với tư cách là nam sinh có thể ăn ké cơm sau lưng Lục Chấp – bây giờ cậu còn nắm giữ thẻ ăn của Lục Chấp – bên trong có đến 20.000 liên minh tệ! Lòng Trì Cẩn Hiến phấn khởi từ ngày cầm thẻ ăn chưa bao giờ lắng xuống, chỉ là vừa nãy khi tan học gặp được cậu em khóa dưới kia mới khiến Trì Cẩn Hiến tỉnh táo hơn một chút – đừng nói thẻ ăn, dù cậu có cầm thẻ ngân hàng của Lục Chấp, Lục Chấp không thích cậu là không thích cậu, đời tư của anh không ai có thể can thiệp, Trì Cẩn Hiến cũng không muốn trước khi yêu đương đã phải đối đầu với rất nhiều tình địch.
Mất đi phong độ, cậu cũng không làm được chuyện đó.
Mặc dù chỉ mới xác nhận Lục Chấp muốn cậu chắn vận đào hoa, nhưng Trì Cẩn Hiến vẫn không thể kiềm chế được khóe môi cố gắng nhếch lên, nụ cười rạng rỡ gần như hóa thành thực chất và biến thành âm thanh tuôn ra từ miệng, nhưng phòng học là nơi linh thiêng để học tập, tuyệt đối không được khinh nhờn – chủ yếu là trên bục giảng có giáo viên đứng. Vì vậy cậu cố gắng nhịn, chỉ để nụ cười dồn hết vào trong ánh mắt, và dồn vào lồng ngực, tạo thành một rung động mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều, tim đập như trống.
Khóe mắt Giang Bách Hiểu liếc nhìn bạn cùng bàn của mình, trong lòng khẽ thở dài, Tiểu Hiện Kim của lớp 12/10 bọn họ thật dễ thỏa mãn.
"Em lớp 12 mà! Em học mà!" Trì Cẩn Hiến cười, nói, "Em biết…"
"Bạn Trì Cẩn Hiến ở hàng thứ hai từ dưới lên, bên cạnh cửa sổ." Cô giáo tiếng Anh với đôi giày cao gót nhọn đứng thẳng trên bục giảng, chống tay lên bàn, nhìn vào giáo án trên bàn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Nhưng trên đỉnh đầu cô như mọc ra một con mắt, ngay lập tức khóa chặt mục tiêu cực nhanh như chim ưng.
Trì Cẩn Hiến lập tức ngồi thẳng, vừa ngoan ngoãn vừa nói rất nhỏ: "Thưa cô." Đáp xong cậu dùng chân đẩy ghế, muốn đứng lên, bị cô giáo tiếng Anh giơ tay ngăn lại mà không ngẩng đầu. Nửa người Trì Cẩn Hiến vừa đứng lên ngay lập tức lại ngồi xuống, mắt còn có chút sợ sệt nhìn chằm chằm vào bục giảng.
Sau vài giây im lặng, dường như áp lực không lời dành cho Trì Cẩn Hiến đã đủ, cô giáo tiếng Anh ngẩng đầu lên, tay vẫn chống trên bục giảng, nhìn Trì Cẩn Hiến nói: "Chuyện đại sự cả đời thì để tan học rồi nói, thời gian lên lớp thì thu tâm lại học hành cho tốt."
Sự nổi tiếng của Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp là thật, đặc biệt là Trì Cẩn Hiến, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều biết cậu bám theo sau Lục Chấp mỗi ngày như một cái đuôi nhỏ của cậu ấy. Với tư cách là giáo viên dạy Trì Cẩn Hiến thì càng hiểu rõ hơn, dù sao bạn học này bây giờ vẫn còn muốn làm bạn cùng bàn với Lục Chấp, chỉ để được ở bên cạnh anh Lục của mình mọi lúc mọi nơi – Lục Chấp đã từ chối. Cậu mới lùi lại một bước ngồi vào vị trí rất gần Lục Chấp.
Xử quyểt tại chỗ, các học sinh khác trong lớp không cần phải nhìn ra sau, đã bắt đầu nhịn cười – đều hiểu cả.
Tai Trì Cẩn Hiến đỏ bừng, cậu cúi đầu đưa tay xoa xoa, khi nói lại, giọng nói gần như không thể nghe thấy: "Em xin lỗi cô. Em biết rồi ạ."
"Nếu không phải thấy em không lơ là việc học, còn luôn đứng đầu, thì bây giờ em đã phải ra ngoài đứng phạt rồi." Cô giáo tiếng Anh lại nói.
Lễ chào cờ đầu tiên hai năm trước vẫn còn in đậm trong ký ức, vừa mới bắt đầu đã gặp phải một học sinh táo bạo và không biết xấu hổ như vậy, hiệu trưởng là người đầu tiên bị dọa đến cao huyết áp, cho đến tận bây giờ Trì Tuy vẫn luôn lấy chuyện này ra để trêu Trì Cẩn Hiến.
Và từ đó về sau, hiệu trưởng và các giáo viên dạy Trì Cẩn Hiến đều bày tỏ sự quan tâm cao độ đến cậu, chỉ sợ một đứa trẻ như hoa như ngọc đi vào con đường sai trái. Sau khi quan sát, tất cả mọi người đều phát hiện Trì Cẩn Hiến có chính kiến và chừng mực, lại còn thông minh ngoan ngoãn, chưa bao giờ để những chuyện không quan trọng này làm ảnh hưởng đến việc học, thực sự rất đáng yêu.
Trì Cẩn Hiến thường xuyên được ưu ái cúi đầu thấp hơn, cậu ngại ngùng nói nhỏ hơn nữa: "Em biết rồi ạ, em xin lỗi cô. Sẽ không thế nữa đâu ạ."
Cô giáo tiếng Anh hơi hếch cằm nói: "Lục Chấp, với tư cách là lớp trưởng, sau này phải nghiêm khắc hơn trong việc quản lý kỷ luật trong lớp."
Dường như đã biết mình sẽ được gọi tên, Lục Chấp không bất ngờ, nói: "Vâng."
Một Trì một Lục, đủ.
Có vài góc trong lớp đã không nhịn được mà cười "hì hì" rất nhỏ, Trì Cẩn Hiến nghe thấy liền khóa chặt nguồn âm thanh, bắt đầu giả vờ giận dữ lườm họ. Chung Khuynh nhận ra, không thể nhịn được nữa mà "phụt" một tiếng, nụ cười nhịn bỗng chốc biến thành cười lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!