Chương 10: (Vô Đề)

Trì Cẩn Hiến ngồi trước bàn học trong phòng, lưng thẳng tắp, hệt như một học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ học hành. Nhưng với tư thế thành kính việc học đó, cậu lại chống khuỷu tay lên bàn, trong tay chỉ cầm điện thoại.

Cậu chăm chú nhìn giao diện trò chuyện với Lục Chấp, trên cùng vẫn không hiện lên dòng chữ "đối phương đang nhập…". Hai năm nay, cứ mỗi khi cậu gửi lời đề nghị hẹn hò, cậu sẽ dán mắt vào điện thoại, nhưng quả nhiên, không khác gì những ngày trước, đối phương vẫn không có động tĩnh gì. Lời "Cho em cơ hội yêu đương đi mà" của cậu cứ thế chìm vào im lặng, không khuấy lên chút sóng gợn nào.

Nhưng Trì Cẩn Hiến lại chắc chắn Lục Chấp đã thấy, vì…

Bể Tiền Mặt: [Anh ơi, anh có thấy em phiền không [nói nhỏ]]

Năm phút sau, điện thoại có tin nhắn mới.

Lục Chấp: [?]

Thấy chưa, đã bảo là anh ấy thấy rồi mà, chỉ là không trả lời mình mà thôi.

Nhưng Trì Cẩn Hiến rất dễ hài lòng, đối phương chỉ cần trả lời tin nhắn của cậu là được.

Không còn xoắn xuýt chuyện yêu đương gì nữa, trong đầu Trì Cẩn Hiến thực sự vẫn luôn nhớ chuyện đã xảy ra hôm nay, đối với người như Lục Vịnh, chỉ nói một câu đối lại cậu ta như vậy là còn nhẹ.

Sau đó bị Giang Tiến trêu chọc, và việc Lục Chấp im lặng suốt cả quá trình mới là nguồn gốc khiến Trì Cẩn Hiến cảm thấy bất an, tất nhiên không phải vì thái độ của mình đối với Lục Vịnh mà bất an, mà là cậu đã nghe lọt tai lời của Lục Vịnh, sợ Lục Chấp chê cậu phiền.

Dù sao thì hình như Lục Vịnh nói cũng không sai.

Trì Cẩn Hiến xóa xóa sửa sửa những lời trong khung chat, còn chưa kịp soạn một bài văn nhỏ mới để làm nũng như kiểu đâm đầu vào tường vẫn tiếp tục đi, khung đối thoại bên kia đã lại gửi tin nhắn mới đến.

Lục Chấp: [Lục Vịnh?]

Trì Cẩn Hiến liền xóa từng chữ trong khung, chỉ gửi một biểu cảm nhút nhát qua.

Bể Tiền Mặt: [[Nằm bò dưới đất không dám hó hé. JPG]]

Lục Chấp: [Cậu sẽ không gặp nó mấy lần đâu]

Không hiểu rõ ý của Lục Chấp cụ thể là gì, Trì Cẩn Hiến cũng không hỏi nhiều, dù sao anh Lục cũng sẽ không nói cho cậu biết. Chỉ là nhìn thấy câu này, trong lòng Trì Cẩn Hiến lại có chút thoải mái lạ thường.

Bóng đêm bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn buông xuống, ánh sáng trong phòng không xuyên qua được bóng tối dày đặc bên ngoài, nhưng lại phản chiếu ánh sáng trong mắt Trì Cẩn Hiến càng rạng rỡ hơn.

Lời tỏ tình giống như mặt trời và mặt trăng hàng ngày, một hai ngày không thấy thì còn tạm chấp nhận được, nhưng nếu kéo dài hàng năm trời sẽ khiến nhiều người mắc bệnh – về tâm lý là điều không thể tránh khỏi. Trì Cẩn Hiến cảm thấy việc truyền tải tình cảm của cậu nên giống như mặt trời, mặt trăng và các vì sao trong tự nhiên, nếu thiếu đi thì ngay cả cậu cũng cảm thấy không đúng.

Hơn nữa, không nhất thiết phải bày tỏ tấm lòng một lần mỗi ngày, mà có thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Bể Tiền Mặt: [Anh ơi em thích anh!]

Lục Chấp: [Tôi không thích.]

Lục Chấp luôn nói câu này trước khi từ chối thư tình và hoa hồng hàng ngày. Trì Cẩn Hiến cong mắt cười thành tiếng, cầm điện thoại gõ lách cách.

Bể Tiền Mặt: [Em biết mà, em chỉ muốn nói thôi]

Bể Tiền Mặt: [Hẹ hẹ [Thỏ con vểnh tai. JPG.]]

"An An" Giọng Nguyên Tư Bạch từ dưới lầu vọng lên, Trì Cẩn Hiến vặn cổ đáp lại về phía cửa, ra hiệu mình đã nghe thấy. Nguyên Tư Bạch nói: "Xuống ăn khuya đi, không thì sẽ đói đấy."

"Nghe rồi ạ, ba nhỏ." Trì Cẩn Hiến chào tạm biệt Lục Chấp trước, rồi đặt điện thoại xuống và đi xuống lầu.

Đã gần chín giờ tối, có lẽ cũng hơi đói, dưới lầu Trì Tuy vây quanh Nguyên Tư Bạch, hết nhìn đông lại chạm tây, dường như cứ ở gần người là có thể no được vậy.

"… Trì Tuy, em có thể tránh xa anh một chút được không." Nguyên Tư Bạch bưng một đĩa đồ ăn từ nhà bếp vào phòng ăn, vừa quay người suýt chút nữa đâm vào người, rất bất lực.

Trì Tuy ngước mắt nhìn người đang từ cầu thang đi xuống, bước chân thực sự lùi lại một chút, còn "ồ" một tiếng vừa ấm ức vừa tiếc nuối. Trì Cẩn Hiến ghét nhất hành động của cha cậu, rõ ràng là ở chỗ ba nhỏ không được như ý, lại trút cảm xúc lên người cậu – ví dụ như bây giờ, Trì Tuy cứ dùng ánh mắt rất không thân thiện nhìn chằm chằm cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!