Chương 14: Ngoại truyện 2: Đi nhà ma li*m d**ng v*t (Hoàn toàn văn)

2.1

Sau khi đã mua vé thành công, cả hai cùng bước vào khu vui chơi. 

Thời tiết hôm nay không quá nóng bức, bầu trời trong vắt không một gợn mây nhưng có làn gió thổi qua hiu hiu, trong không khí thoang thoảng mùi bỏng ngô ngọt ngào.

"Em muốn chơi cái gì?"

Alpha nắm lấy tay Trương Kỳ An, ngón tay thân mật siết chặt bàn tay của Omega, nhưng cậu chẳng mấy để ý chỉ lo nhìn ngó xung quanh. 

Đột nhiên cậu chỉ vào ngôi nhà ma quái dị nằm cách đó không xa, ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ thích thú mãnh liệt.

"Em muốn chơi cái này!!"

Cố Gia Thụ nhướng mày, không ngờ trò chơi đầu tiên được Omega nhút nhát lựa chọn lại là nhà ma.

"Hmm… Rất thú vị nha…"

Người đàn ông hạ giọng, lúc mỉm cười cúi đầu nhìn về phía Omega trông giống hệt như một Alpha cực kỳ nuông chiều bạn đời của mình.

"Đi thôi, đi thôi, sẽ vui lắm đấy, hihi."

Trương Kỳ An nắm lấy tay Alpha chạy về phía ngôi nhà ma, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng hét the thé và những âm thanh hiệu ứng vô cùng đáng sợ phát ra từ phía đó.

"Chậm lại chút, coi chừng váy của em kìa."

Alpha thong thả di chuyển, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm làn váy của Omega nhỏ nhắn.

Hắn tận hưởng ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía Trương Kỳ An, ánh mắt rực rỡ sự ngưỡng mộ xen lẫn khao khát sở hữu. Càng bị ngưỡng mộ ghen tị, trong lòng Alpha càng dấy lên những gợn sóng méo mó.

Trương Kỳ An đẹp đẽ, ngây thơ, thuần khiết, tựa như một thìa kem mềm mại hay một đóa hồng được nuôi dưỡng tỉ mỉ trong nhà kính. Nhưng dù mong manh hay đáng yêu đến thế nào, cậu cũng chỉ là bạn đời của một mình Cố Gia Thụ. Alpha "gần quan được hưởng lộc", đã sớm chiếm lấy chú cá nhỏ bơi lội trong chiếc ao bé nhỏ này.

Bên trong ngôi nhà ma rất tối, ban đầu Omega vẫn còn giữ được nụ cười trên môi, nhưng càng cố gắng tiến về phía trước nụ cười trên môi càng cứng ngắc, cuối cùng cậu nép vào vòng tay của Alpha không dám đi thêm một bước nào nữa.

"Sợ à?"

Alpha lớn lên cao ráo, mặc dù Omega đang đi một đôi giày da có gót cũng chỉ cao đến ngực hắn, mặt cậu áp vào lồng ngực hắn không muốn mở mắt ra chút nào.

Bàn tay to nâng chiếc cằm hơi lạnh của cậu lên, ngón trỏ khẽ chạm vào hàng mi đang run rẩy.  

Âm thanh kinh hoàng vang lên không dứt khiến Trương Kỳ An sợ hãi đến mức run run, lúc mở miệng nói chuyện giọng nói đã run rẩy. 

"Hay…Hay là chúng ta về đi…"

Cố Gia Thụ mỉm cười, ngực hơi phập phồng, hắn ngẩng đầu nhìn lên thấy bốn phía là bối cảnh bệnh viện đáng sợ, cạnh lối đi có một cánh cửa nhỏ đang mở ra.

Hắn nắm lấy tay Omega vẫn luôn nhắm mắt nãy giờ vào trong căn phòng. 

Trong phòng vắng lặng không một bóng người, mọi vật được bài trí như một trạm y tế với chiếc bàn dài sắp xếp ngăn nắp. Ngoài những vệt máu giả được dàn dựng khéo léo, thì không gian vẫn còn khá sạch sẽ.

Người đàn ông lại ngẩng đầu nhìn bốn góc phòng thấy không có camera giám sát, chắc chỉ là dàn dựng bối cảnh mà thôi.

Cuối cùng, hắn cúi đầu vuốt ve chiếc cằm nhỏ của Trương Kỳ An, nói: "Mở mắt ra đi, bé con nhát gan."

Lông mi Trương Kỳ An khẽ run lên, cậu từ từ mở mắt ra một chút. Không có âm thanh lạ lùng nào vang lên, chỉ có khung cảnh dần trở nên quen thuộc khi đã nhìn đủ lâu.  

Thật đáng sợ, cậu mím môi, nắm ngón tay của Alpha nói, "Sao không đi ra ngoài…"

Đôi mắt của Alpha vốn mang sắc tối nhưng ở trong bóng đêm lại sáng ngời lạ thường. Cổ họng hắn khô khốc, ánh mắt dõi theo đôi môi bóng loáng của Omega qua ánh sáng lay lắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!