Chương 9: Một tên cải thảo đẹp trai

Mặc dù Nghê Tuyết không thể tham gia buổi huấn luyện quân sự nhưng theo quy định của trường, những người bị thương như cậu vẫn phải có mặt đúng giờ hàng ngày ở khu vực quan sát bên cạnh sân huấn luyện. Sau buổi tập thì cậu mới được rời đi cùng các bạn khác. Nếu vắng mặt mà không có lý do chính đáng cậu sẽ phải tham gia huấn luyện với lứa sinh viên năm sau để hoàn thành các tín chỉ của khóa này.

Trước đó Tưởng Đông Hà còn ghé qua trạm bưu điện trong khu để mượn cho Nghê Tuyết một cặp nạng, tiện thể nói: "Thử xem, có cái này đi lại sẽ dễ hơn."

Nghê Tuyết cầm lấy thử thì phát hiện đúng là đỡ tốn sức hơn nhiều. Ban đầu chưa quen nhưng chỉ sau ngày thứ hai thì cậu đã đi phăm phăm như bay rồi. Cộng thêm việc cậu còn siêng năng bôi thuốc hai lần mỗi ngày nên chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn và sớm tạm biệt được cặp nạng.

Tất cả sinh viên các chuyên ngành ở khu ký túc phía Tây đều tập trung trên cùng một sân tập, nên ngày nào Nghê Tuyết cũng cùng Tưởng Đông Hà ra khỏi nhà đến trường. Sau đó hắn thì đến sân tập hợp còn cậu lại nhảy phóc ra ghế ngồi xem huấn luyện quân sự.

Cứ ngồi không mãi cũng chán, Nghê Tuyết đành ngắm nghía đám học viên để giết thời gian.

Trên sân có cả ngàn sinh viên ai cũng mặc đồ giống hệt nhau đồng phục rằn ri, giày rằn ri, và đội mũ. Nhìn qua thì giống như một đống cải thảo chẳng có gì đặc biệt. Nhưng lạ là giữa hàng ngàn cải thảo ấy cậu vẫn dễ dàng nhận ra Tưởng Đông Hà, đúng là một nông dân chính hiệu mà.

Tưởng Đông Hà cao lắm —— Nghê Tuyết còn nhớ lần kiểm tra sức khoẻ cuối cấp ba, lúc cả lớp xếp hàng đo chiều cao cân nặng, hắn và cậu đều đứng ở đầu hàng vì chiều cao nổi trội. Khi đó Tưởng Đông Hà đã cao 1m85 rồi.

Với chiều cao như vậy, chỉ cần dáng đứng thẳng tắp một chút sẽ rất nổi bật giữa đám đông. Tưởng Đông Hà thì không chỉ "thẳng tắp một chút" đâu, hắn đứng đó thì tư thế quân đội chẳng khác gì với huấn luyện viên bên cạnh cả.

Chưa kể Tưởng Đông Hà còn có gương mặt khá thu hút. Đúng như Nghê Tuyết dự đoán, ngay ngày *****ên huấn luyện, tường confession của Đại học Thủ Đô đã có ba bài đăng hỏi xin thông tin cá nhân của hắn rồi.

Nghê Tuyết nghĩ nghĩ, công bằng mà nói thì cậu phải công nhận Tưởng Đông Hà đích thực là một tên cải thảo đẹp trai.

Tối đó Nghê Tuyết còn cầm điện thoại khoe với hắn: "Nhìn này, có người muốn xin thông tin của cậu đấy, cậu có cho chưa?"

"Thông tin gì?" Tưởng Đông Hà nhìn qua điện thoại của Nghê Tuyết, nhăn mày khó hiểu.

["Góc hỏi han (1), có ai biết vx (2) của anh chàng đội 4 này không? Nghe bảo là học chuyên ngành vi mạch tích hợp á? Trời đấc cơi, đã lâu rồi mình mới thấy một anh đẹp trai chuẩn "gu" thế này, sao các bà hiểu được chứ! Không tài nào kháng cự nổi luôn ó, lại còn cao nữa chứ… Nhưng ngon giai thế này thì chắc ảnh có bạn gái rồi hở?"].

(1), (2)

Kèm theo đó là một bức ảnh chụp lén từ điện thoại, dù hơi mờ nhưng vẫn nhận ra Tưởng Đông Hà đang uống nước trong giờ giải lao. Bộ đồng phục quân sự lúc này trông hơi xộc xệch không như lúc xếp hàng nữa, cổ áo còn bung ra chút xíu.

Phần bình luận chia làm hai phe, một bên bảo:"Ây chết tịt, đẹp trai quá", còn bên còn lại thì "Thấy cũng thường mà". Dựa vào bình luận cũng đủ biết giới tính người nhận xét rồi.

Tưởng Đông Hà nhìn mà chán chả buồn nói, quay qua hỏi Nghê Tuyết: "Mỗi ngày cậu toàn xem mấy cái xàm xí này hả?"

"Thì xem chơi chơi thôi mà." Nghê Tuyết thu điện thoại lại, còn không quên nhắc nhở Tưởng Đông Hà: "Đừng có cho số WeChat bậy bạ đấy nhé."

Giáo viên huấn luyện đội 4 cũng rất hài lòng với Tưởng Đông Hà. Ban đầu chỉ bảo hắn đứng đầu làm mẫu thôi, sau đó thì lôi hắn ra khỏi hàng nhờ hắn giúp giám sát các sinh viên khác có thực hiện đúng động tác hay không.

Lại còn chọn đúng người nữa chứ, đây chẳng phải là sở trường của Tưởng Đông Hà sao, Nghê Tuyết nghĩ bụng. Cũng may là trường Trung học Minh Nhã không có quân sự đầu khóa đấy, Nghê Tuyết nghĩ chứ nếu mà có ha, thì Tưởng Đông Hà đã nhắc nhở cậu nào là "Mũ không ngay ngắn này", "Thắt lưng không chặt này", "Động tác vung tay sai kìa" là cái chắc luôn.

Vài ngày sau Nghê Tuyết không còn cần dùng đến nạng nữa, đi lại bình thường, chỉ có hơi cứng chân khi phải lên xuống cầu thang thôi.

Khi chuông báo nghỉ trưa vang lên, cậu lập tức rời ghế, phóng ngay đến nhà ăn thứ hai gần sân tập nhất. Lúc này nhà ăn vẫn chưa đông người lắm, cậu chọn một quầy mình thích mua hai phần ăn rồi lấy điện thoại nhắn cho Tưởng Đông Hà: "Mì phở xào bò, tới nhanh."

[Tưởng: Đã nhận.]

Đây là chiến lược phối hợp giữa hai người —— Khu vực quan sát được phép rời đi ngay khi chuông reo, nhưng các đội tập khác còn phải tập hợp nghe giáo viên huấn luyện tổng kết rồi mới được giải tán. Tưởng Đông Hà giao nhiệm vụ cho Nghê Tuyết: "Cậu đừng có ngồi chơi không, giải tán thì đến nhà ăn giúp tôi giữ chỗ đi."

Nghê Tuyết cự: "Tôi không muốn ăn đồ nhà ăn đâu."

Tưởng Đông Hà: "Vậy thì đừng có nửa đêm gào lên "đói đến đau dạ dày, đói không ngủ nổi" nữa."

Đây là lần *****ên có người sai bảo Nghê Tuyết làm việc đó, cậu bực mình lắm, nhưng no bụng vẫn là quan trọng hơn nên cậu đành ngoan ngoãn làm theo mấy ngày liền.

Hôm nay Tưởng Đông Hà đến muộn hơn mọi ngày. Ban đầu Nghê Tuyết ngồi đợi người chẳng biết làm gì, sau đó cậu bắt đầu ăn hết nửa phần mì phở xào bò của mình rồi mới thấy hắn bước vào.

Tưởng Đông Hà vừa ngồi xuống đối diện với Nghê Tuyết thì cậu đã chú ý ngay đến hộp dưa hấu mà hắn mang theo. Nghê Tuyết không biết ở đâu ra bèn tò mò hỏi: "Quân huấn của các cậu còn được mời ăn hoa quả nữa hả?"

"Không, giáo viên huấn luyện tặng đó." Tưởng Đông Hà mở hộp, đẩy dưa hấu ra giữa hai người: "Thầy ấy bảo thấy dạo này tôi cực quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!