Mọi chuyện đã để lại một cú sốc không nhỏ cho cả hai.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, mãi cho đến khi không khí xung quanh dường như sắp đông cứng, Tưởng Đông Hà mới phá tan sự im lặng: "… Cậu làm gì ở đây, lại còn mặc như thế này?"
Dù bình tĩnh hay kiên định đến cỡ nào, trải qua cảnh đối thủ không đội trời chung mặc đồ con gái lại còn bị kéo vào hẻm rồi diễn một màn hôn môi nồng cháy như vừa rồi, thì CPU của hắn cũng khó mà không quá tải, xử lý không nổi trường hợp này.
Hắn lùi lại một bước, nhìn Nghê Tuyết từ đầu đến chân. Lúc nãy tình huống cấp bách thêm trời tối nên hắn chưa nhìn rõ cậu. Chỉ thấy Nghê Tuyết đội tóc giả dài xoăn như thật và mặc đồng phục váy ngắn.
Giờ đây dưới ánh trăng, hình dáng của Nghê Tuyết hiện ra rõ ràng hơn.
Nhờ vào chút gen lai nên gương mặt ***** nhắn, từng đường nét tinh tế như được chạm khắc, lông mi dài cong, đôi môi căng mọng. Thêm vào biểu cảm có phần bối rối khiến cậu trông thật sự có hơi hơi đáng thương.
Tiếc thay dù có là tiên nữ giáng trần đi nữa thì với tính cách của Nghê Tuyết cũng chẳng khiến Tưởng Đông Hà động lòng nổi.
Trước câu hỏi của Tưởng Đông Hà, Nghê Tuyết không biết trả lời sao. Thú thật là không thể nói kiểu——Tôi có thằng bạn thích Triệu Doanh Doanh, muốn đánh đám lưu manh ở trường dạy nghề thế nên bảo tôi giả gái dụ tụi nó—— Nghe ngu vãi chưởng!
Làm sao để giải thích vậy được? Thành ra cậu đành tránh né, trả lời hơi gượng gạo là: "Đừng hỏi nữa, tôi, tôi chỉ mặc chơi thôi, tình cờ đi ngang qua, ha ha…"
Thà bị Tưởng Đông Hà hiểu nhầm là có sở thích mặc đồ con gái còn hơn. Nếu oán hận có thể chuyển thành dạng vật chất thì chắc giờ Phùng Bác Thừa đã bị đâm thành cái rổ luôn rồi. Trong đầu Nghê Tuyết không ngừng mắng cái tên não phẳng này mấy chục lần, nhưng vẫn không thể tin được. Cái đứa đã thề sẽ xé xác đám lưu manh đâu? Đến lúc quan trọng mà giờ bốc hơi ở đâu rồi?
Tưởng Đông Hà rõ ràng không tin lời dối trá này. Hắn biết có gì đó không đơn giản nhưng có hỏi thêm cũng vô ích, Nghê Tuyết chẳng đời nào nói thật với hắn đâu.
Im lặng vài giây, Tưởng Đông Hà đột nhiên nói: "Hôm nay, cảm ơn nhé."
"À… không có gì."
Đây là Tưởng Đông Hà cảm ơn đó hả, lạ ghê ta.
Nghê Tuyết muốn nói thêm gì đó nhưng trời lạnh quá. Môi cậu run lên, ngoài tiếng răng va vào nhau thì không phát ra được âm thanh gì nữa.
Mùa đông ở thành phố Yến nổi tiếng là lạnh cắt da, cậu chỉ mặc đôi tất dài để trang trí thôi chứ chẳng có tí tác dụng giữ ấm nào, gió lạnh rít qua con hẻm khiến cậu rét buốt.
Nếu cứ chịu lạnh thế này, cậu nghi ngờ không chỉ não mình sẽ ngừng hoạt động mà trái tim cũng đình công, lười đập tiếp luôn.
Dường như Tưởng Đông Hà nhận ra cậu đang run, nhìn bộ đồ mỏng manh trong trời đông của Nghê Tuyết, hắn lập tức hiểu ra. Hắn mở balo lấy áo khoác đồng phục rồi hỏi: "Cậu cần không?"
Cần, cần lắm chứ! Nghê Tuyết nhanh chóng nhận lấy rồi khoác lên người. Cậu vội lấy điện thoại nhắn tin cho tài xế, miệng lúng búng: "Tôi sẽ trả lại cậu khi nhập học nhé?"
"Ừ, cũng được."
Tối đó khi về đến nhà, Nghê Tuyết lăn lên giường ngủ mơ màng một lúc rồi mới nhớ ra áo khoác đồng phục của Tưởng Đông Hà bị cậu vứt lên trên ghế.
Cậu lết xuống giường, nhặt cái áo lên.
Cậu nhớ lại lần cuối cùng mình và Tưởng Đông Hà gặp nhau, đó là ở chợ nông sản phía đông thành phố. Khi ấy cha mẹ hắn muốn chiêu đãi bạn cùng lớp nên họ đứng dậy rời quầy hàng để mua thêm mấy món thịt. Sau khi hai vợ chồng vừa đi, Tưởng Đông Hà tựa vào bàn, nhìn họ lạnh lùng: "Các cậu muốn làm gì? Tôi không rảnh chơi đùa với các cậu đâu."
Ở Trung học Minh Nhã, sự chênh lệch giàu nghèo dễ làm người ta tự ti, mà các thanh thiếu niên thường rất nhạy cảm về gia cảnh. Chẳng ai muốn phơi bày hoàn cảnh nghèo khó của mình trước mặt người khác cả.
Nhưng Tưởng Đông Hà thì lại rất thản nhiên. Ở Minh Nhã, hắn là lớp trưởng được tin cậy luôn đứng đầu trong mỗi kỳ thi. Nhưng sự nghèo khó và nghề nghiệp của cha mẹ cũng là một phần của hắn, hắn chẳng bao giờ thấy đó là điều khó nói hết.
Khuôn mặt Tưởng Đông Hà có nét sắc lạnh, đôi mắt đen sâu đầy áp lực, khi nhìn chằm chằm vào ai đó đều sẽ trông sắc bén như lưỡi dao.
Phùng Bác Thừa bị hắn nhìn đến sợ, nhưng vẫn bám lấy đám đông để ra vẻ mạnh mồm: "Ừ, dĩ nhiên rồi, mày còn phải bán rau mà, chẳng trách được trên người có cái mùi rau cỏ nồng nặc này!"
Không hiểu trong lòng nghĩ gì, Nghê Tuyết cúi đầu, nhẹ nhàng hít một hơi từ áo khoác đồng phục của Tưởng Đông Hà.
Một mùi hương nhè nhẹ của nước giặt, thoang thoảng như sắp tan biến vào không khí.
Phòng không bật đèn, rèm cửa để hở một khe nhỏ giúp ánh trăng len vào chiếu lên sàn nhà. Như vừa nhận ra hành động kỳ cục của mình, Nghê Tuyết giật bắn người, thả áo ra như bị điện giật rồi nhanh chóng quăng vào máy giặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!